.
Chương 720: Làm Phản
Đã bao nhiêu năm trôi qua, vốn ông ta đã định cứ sống như thế thôi nhưng... Ngụy Đế lại càng ngày càng quên đi ân tình của ông ta năm đó.
Vốn dĩ ông ta muốn từ từ xem xét, sau đó diệt trừ các Hoàng tử, để Ngụy Đế buộc phải truyền ngôi vị Hoàng đế lại cho mình. Thế nhưng... bây giờ mọi chuyện đã bị lộ.
Doãn Vương lo sợ sớm muộn gì cũng có một ngày, từ việc điều tra chuyện của Hoài An quận sẽ tra đến chỗ ông ta, thế nên ông ta quyết định ra tay trước.
“Người đâu, bắt hết bọn họ lại cho ta.” Doãn Vương ra lệnh.
Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng quát lên: “Hỗn xược.”
Doãn Vương nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm: “Thật sự đáng tiếc, trong các Hoàng tử người ta tán thưởng nhất là ngươi. Nhưng bây giờ... ta chỉ muốn giết chết ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, Doãn Vương phất tay một cái.
Tiêu Vũ thấy cảnh này lập tức kinh hồn bạt vía, lẽ nào ông ta định lạnh lùng xuống tay giết người sao?
Khi nàng còn sống trong hoàng thất Đại Ninh, cách đây mấy năm cũng từng có tranh đấu, thế nhưng nàng và Tiêu Dục đồng lòng, phụ hoàng cũng thương yêu huynh muội họ. Hơn nữa sau đó, phụ hoàng cũng không sinh thêm hài tử nào khác.
Đa phần các phi tử trong hậu cung đều như Dung Phi, Tô Lệ Nương, những phi tử này công khai đấu đá với nhau, luôn trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Nhưng thật ra nhìn từ góc độ khác, việc bọn họ làm vậy cũng chỉ là để giải tỏa nỗi cô quạnh chốn thâm cung.
Nếu không phải do một nhà lão cẩu Vũ Văn kia thì đến giờ Tiêu Vũ tiền nhiệm vẫn còn yên ổn làm một Công chúa cao cao tại thượng, vốn dĩ chẳng biết đến chuyện lòng người hiểm ác trên thế giới này.
Bây giờ Tiêu Vũ cảm thấy rất bất hợp lý khi thấy Doãn Vương này chỉ vì ngôi vị Hoàng đế mà muốn giết huynh trưởng và đám chất tử của mình.
Lúc trước nàng từng đọc một vài cuốn sách liên quan đến việc huynh đệ tranh chấp hoàng quyền. Nhưng khi những nội dung vốn chỉ nên xuất hiện trên sử sách lại xuất hiện một cách sống động ngay trước mặt mình vẫn khiến cho Tiêu Vũ thấy hơi thổn thức.
Ngụy Ngọc Lâm không hề hay biết Tiêu Vũ đã biết chuyện này từ lâu, thậm chí nàng còn báo với Ngụy Đế.
Hắn đứng dậy chắn trước mặt Tiêu Vũ, lo sợ sẽ có ai đó làm Tiêu Vũ bị thương.
Nhưng lúc này Tiêu Vũ đã tiếp tục ăn thịt nướng với dáng vẻ như đang xem kịch vui.
Ngụy Đế khinh bỉ hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng chỉ với chút thủ đoạn cỏn con đó là có thể soán vị?”
Nói xong câu đó, Ngụy Đế lại thờ ơ buông thêm một câu: “Còn chưa chịu ra à?”
Ngay sau đó, quân hộ vệ lập tức bước ra từ chỗ tối.
Doãn Vương thấy cảnh này thoáng ngạc nhiên, ông ta gần như không thể tin được vào những gì mình nhìn thấy: “Tại sao bọn họ lại ở đây?”
Ngụy Đế nhìn Doãn Vương với vẻ thất vọng: “Tuy rằng ta đã biết ngươi có mưu đồ gây rối từ lâu, thế nhưng ta vẫn muốn cho ngươi một cơ hội. Rõ ràng đã có rất nhiều cơ hội nhưng ngươi chưa bao giờ hối cải.”
Chuyện Doãn Vương mưu nghịch, tất cả đều được tiến hành dưới sự giám sát chặt chẽ của Ngụy Đế. Có chiếc máy thu hình của Tiêu Vũ, Tiêu Vũ biết chuyện, đương nhiên Ngụy Đế cũng sẽ biết.
Chỉ sợ là đến tận lúc này rồi, Doãn Vương vẫn không biết... rốt cuộc bản thân mình thất bại ở chỗ nào.
“Ngọc Lâm, bây giờ ta giao toàn bộ cấm vệ quân này cho ngươi sai khiến. Phụ hoàng mệt rồi, chuyện còn lại cũng giao cả cho ngươi.” Ngụy Đế lên tiếng dặn dò.
Tiêu Vũ nghe ông ấy nói lời này, cảm thấy vui mừng khôn xiết. Xem ra sự cố gắng của nàng không uổng phí. Ngụy Đế tin tưởng lời giải thích tiên hoàng hạ phàm, đương nhiên cũng sẽ tin vào việc tiên hoàng Ngụy quốc kia nói muốn chọn Ngụy Ngọc Lâm làm Thái tử. Thế nên bây giờ Ngụy Đế mới giao cho Ngụy Ngọc Lâm xử lý việc quan trọng nhất.
Những Hoàng tử khác nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm, không rõ ánh mắt ấy là ngạc nhiên hay đố kỵ.
Trái lại Võ Vương trước đó chẳng chịu phục ai nay lại đi tới, đưa tay vỗ vai Ngụy Ngọc Lâm, nói: “Tứ đệ, có việc gì cần ngươi cứ nói với Đại ca, Đại ca sẽ giúp đỡ ngươi.”
Xem ra Võ Vương vẫn nhớ rất kỹ ân tình của Ngụy Ngọc Lâm lúc trước.
Võ Vương này là người có tính tình ngay thẳng, tuy rằng rất muốn làm trữ quân, thế nhưng trong đầu không có mấy suy nghĩ vặn vẹo, nếu như thật sự không được làm thì thôi.
Xương Vương cũng bắt đầu tỏ thái độ: “Tứ đệ, ta cũng như Đại ca.”
Mặc dù Xương Vương nói như thế nhưng trong lòng lại không hề nghĩ thế.