.
Chương 721: Ngươi Không Được
Hai người Thiện Vương và Phúc Vương, một người là một trăm ba mươi, một kẻ là một trăm hai mươi... cả hai gộp lại thành tổ hợp hai trăm năm mươi*, ngốc nghếch không còn gì để nói.
*Hai trăm năm mươi: là thuật ngữ nóng để chỉ một người một người ngu ngốc, kém nhạy bén, bướng bỉnh và liều lĩnh.
Thiện Vương không hài lòng nói: “Tứ đệ, bây giờ phụ hoàng càng ngày càng coi trọng ngươi, đúng là rất đáng mừng.”
Phúc Vương cũng nói theo: “Từ khi ngươi trở lại, ta thấy Hoàng tử được phụ hoàng thương yêu nhất là ngươi, đám huynh đệ là chúng ta đây đã bị cho ra rìa rồi.”
Rõ ràng hai kẻ này đang cố gắng gây rắc rối, gieo rắc mối bất hòa.
Ngụy Ngọc Lâm giả vờ coi như bản thân không nghe thấy gì, ra lệnh thẳng cho thuộc hạ của mình: “Các ngươi dẫn người đi bảo vệ phụ hoàng. Ngụy Lục, ngươi dẫn người đi lục soát xem ở đây còn kẻ khả nghi nào hay không.”
Mặt mũi Doãn Vương tái xanh, ông ta hét lên một tiếng. Đột nhiên có vài người xuất hiện trong đám đông. Ngay khi đám binh sĩ còn đang bận hộ tống Ngụy Đế, mấy người đó lại quay qua tấn công Tiêu Vũ. Tiêu Vũ cảm thấy khá ngạc nhiên khi thấy những người này.
“Các ngươi làm cái gì thế?” Ngụy Ngọc Lâm tức giận gầm lên, sau đó hắn lập tức chạy về phía Tiêu Vũ, muốn bảo vệ nàng.
Doãn Vương liên tục cười lạnh: “Cuộc sống của ta đã chẳng dễ chịu vậy thì các ngươi cũng đừng mong được sống những tháng ngày yên ổn. Ta biết các ngươi thích hòa bình, thế nhưng nếu như Công chúa Đại Ninh chết ở Ngụy quốc của chúng ta, hai nước chắc chắn sẽ có chiến tranh.”
Doãn Vương làm thế chẳng khác nào không ăn được thì đạp đổ.
Thiện Vương xùy một tiếng, khinh bỉ nói: “Đại Ninh đâu phải là đối thủ của Ngụy quốc.”
“Thế nhưng nếu như Công chúa chết ở đây... vẫn sẽ khiến chúng ta khó giải quyết.” Phúc Vương ngu ngốc lập tức bổ sung.
Tiêu Vũ nhìn đám người đang xông về phía mình, lập tức ném ra một quả bom khói.
Ngay sau đó, khỏi đặc bốc lên, tỏa ra khắp nơi. Trong màn khói dày đặc, Tiêu Vũ nhanh chóng lấy ra món vũ khí hữu dụng nhất của mình... bình chữa cháy. Phun một cái tạo thành một đòn tấn công vô cùng chính xác.
Sát thủ của Doãn Vương bị Tiêu Vũ hạ gục, ngã lăn ra đất. Lúc màn khói tan ra, Tiêu Vũ đã cất bình chữa cháy. Nàng đang ngoan ngoãn chỉnh lại mái tóc, nở một nụ cười ngây thơ, hệt như một đóa hoa trắng, vô cùng thuần khiết và không chút tì vết.
Thẩm Hàn Thu và Ngụy Ngọc Lâm đều chạy tới trước mặt Tiêu Vũ, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, bảo vệ nàng. Hắc Phong thấy hơi mất mát.
Hắn ta mới là thị vệ thân cận của Công chúa đấy. Sao hai người kia còn tích cực hơn cả hắn ta nữa?
Mọi người mờ mịt hết nhìn Tiêu Vũ rồi lại quay qua nhìn tên sát thủ điếc không sợ súng đang nằm trên mặt đất.
Võ Vương là người lên tiếng đầu tiên: “Tiêu Công chúa, lúc trước ta đã biết ngươi không phải người bình thường, hôm nay được thấy tận mắt, quả nhiên ngươi là nữ trung gia môn*.”
(*Nam nhân đích thực.)
Tiêu Vũ: “...” Nữ trung gia môn, đây quả là cụm từ mới mẻ.
“Đương nhiên rồi, Công chúa nhà ta là nữ trung hào kiệt.” Hắc Phong tự hào sửa lại.
Doãn Vương cũng cảm thấy khó tin khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt mình.
Công chúa... thật sự giỏi đến thế sao?
Trước đó ông ta có nghe nói Công chúa từng cứu các hoàng tử, lúc biết tin này ông ta còn hơi nghi ngờ, bây giờ xem ra, chuyện này đúng là sự thật.
Bát Hoàng tử nhìn Tiêu Vũ bằng ánh mắt sùng bái. Ánh mắt này của hắn ta chẳng khác gì ánh mắt khi nhìn thấy Đặc Năng Lạp lần đầu tiên, đều tràn ngập sự tán thưởng.
Ngụy Đế cũng lên tiếng: “Không ngờ, công phu của Công chúa lại tuyệt vời đến vậy.”
Tiêu Vũ đáp: “Cũng chỉ ở mức bình thường thôi.” Số một thế giới. Đương nhiên, Tiêu Vũ chỉ coi đó là lời nói đùa, nghĩ thầm trong lòng thôi, không dám nói thẳng ra.
Tiêu Vũ chán ghét nhìn Doãn Vương: “Doãn Vương, lúc trước ta chỉ thấy ngươi vừa già lại xấu, bây giờ xem ra, ngươi còn ngu ngốc nữa. Một kẻ ngu ngốc như ngươi mà cũng muốn mưu nghịch sao? Ta thấy ngươi kém xa so với Ngụy Đế bệ hạ anh minh thần võ.” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói.
Ngụy Đế nghe xong lời này của Tiêu Vũ, lập tức nhìn Tiêu Vũ một chút. Lúc trước ông ấy cảm thấy Công chúa địch quốc này chẳng có ưu điểm gì, bây giờ nhìn lại xem ra... nói chuyện dễ nghe chính là ưu điểm của tiểu cô nương này.
Chuyện mưu phản thất bại, khỏi phải nói Doãn Vương cảm thấy buồn bã đến nhường nào. Đã vậy bây giờ còn bị Tiêu Vũ mỉa mai như thế, ông ta chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ nẻ trên mặt đất để chui vào. Mặt mũi của Doãn Vương tái xanh.