.
Chương 724: Người Trên Tiên Giới Đều Thích Ăn Những Thứ Này
Thật ra bây giờ Tiêu Vũ cũng chẳng quan tâm việc có Tạ tiên cô hay không có Tạ tiên cô, bởi vì Ngụy Ngọc Lâm sắp thành trữ quân, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành được một nửa.
Mà giờ nàng chỉ quan tâm đến việc, ai làm hại Ngụy Ngọc Lâm, nàng sẽ giúp hắn xử lý một chút.
Nàng muốn lui thân sau khi việc đã thành.
Rồi trở về Đại Ninh của mình.
Sau đó dẫn các tướng sĩ Đại Ninh, đi đón Công chúa hòa thân về nhà.
Bước sang chương mới của cuộc đời.
Cho dù Tạ tiên cô không đến Ngụy đô... cũng chẳng sao.
Tiêu Vũ sẽ mai danh ẩn tích luôn.
Ngụy Đế không nhận được đáp án nhưng vẫn vô cùng thành kính quỳ lạy.
Tiêu Vũ ở trong không gian cảm thấy vô cùng thổn thức, nếu như Ngụy Ngọc Lâm biết, người mà lão phụ thân của hắn quỳ lạy khắp nơi là nàng giả mạo thành... không biết có để ý hay không nữa.
Sau khi Tiêu Vũ trở về đã ngủ một giấc ngon lành.
Đến khi tỉnh dậy, Tiêu Vũ không muốn ra ngoài dùng bữa.
Thế là nàng mở cửa, bước vào không gian.
Tìm trong siêu thị được một hộp cá quế đóng hộp.
Thứ này... vừa mới mở ra.
Thật khiến người ta cảm thấy choáng váng.
Tiêu Vũ coi nó như báu vật, bật bếp lên, nấu một gói mì ăn liền, kết hợp với món cá quế này, ăn hết là no.
Sợ có người đến tìm mình, thế nên khi Tiêu Vũ bước ra khỏi không gian, vào phòng ngồi ăn.
Thước Nhi ở bên ngoài gõ cửa: “Công chúa, người đã dậy chưa?”
Tiêu Vũ mở cửa ra.
Thước Nhi hơi ngạc nhiên, sau đó nói: “Công chúa?”
Trong ánh mắt của Thước Nhi tràn ngập sự nghi ngờ...
Trước đây trong phòng của Công chúa luôn có mấy thứ mùi rất lạ, thế nhưng sau thời gian dài ở chung với Công chúa nàng ấy đã biết, những thứ mùi ấy là mùi sầu riêng hoặc là mùi bún ốc.
Nhưng mùi lần này... không giống với những mùi trước đó.
Chẳng lẽ Công chúa... trát phân lên tường trong phòng?
Mùi này... nhức mũi quá.
Khổ nỗi Tiêu Vũ lại là người nhiệt tình, thích chia sẻ: “Thước Nhi, ngươi nếm thử đi, ta có món này ngon lắm. Ăn thử chút đi.”
Thước Nhi nhìn về phía chiếc hộp sắt trên bàn.
Nàng ấy biết ngay Công chúa lại làm ra món kỳ lại nào đó.
Thước Nhi không nhịn được thốt lên: “Đây lại là món tiên hoàng đưa tới sao? Lẽ nào... người trên tiên giới đều thích ăn những thứ này?”
Trên mặt của Thước Nhi viết đầy từ chối.
Con người ai lại muốn ăn thứ này chứ!
Những thứ này vẫn nên để lại cho tiên hoàng ăn đi!
Nếu không phải là người đã đắc đạo thành tiên, thoát ra khỏi ngũ hành thì sao có thể ăn thứ này được?
Có điều Công chúa đúng là Công chúa, quả nhiên không phải người bình thường! Đồ nàng ăn cũng đặc biệt như vậy.
Tiêu Vũ vui vẻ ăn xong.
Coi như nàng còn có chút đạo đức, không đi ra ngoài luôn mà mà lấy kem đánh răng cẩn thận đánh răng.
Mùi vị của cá quế thối này lúc ăn vẫn không cảm giác được gì, nhưng trộn lẫn với vị kem đánh răng hương thảo, mùi vị đó càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Cho dù Tiêu Vũ kiến thức rộng rãi cũng không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời nói một câu: “Haiz! Đây đúng là không phải thứ cho người ăn!”
“Công chúa, bệ hạ cho truyền người vào cung.” Có người tới thông báo truyền đạt.
Sau khi Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì hơi nghi hoặc một chút. Ngụy Đế muốn gặp mình sao?
Người bình thường nếu như bị Hoàng đế triệu kiến có lẽ còn có một chút áp lực tâm lý, nhưng Tiêu Vũ thì không. Dù sao nàng cũng là Công chúa, hơn nữa lúc nàng nhìn thấy Ngụy Đế thì có một loại cảm giác thân thiết.
Dù sao nàng cũng từng không chỉ một lần giả mạo tiên hoàng của Ngụy quốc đi gặp “Đại nhi tử” này.
Vốn dĩ Tiêu Vũ còn muốn thay một bộ quần áo.
Nhưng người tới rất vội vã giục: “Công chúa điện hạ, bệ hạ không phải người câu nệ tục lễ, cách ăn mặc này của người đã rất thỏa đáng rồi, kính xin Công chúa người đừng để cho bệ hạ chờ lâu.”
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì tỏ vẻ không sao cả.
Nếu như nội thị của Ngụy Đế không thèm để ý, vậy mình có gì phải để ý chứ.
Lúc Tiêu Vũ đi theo nội thị kia vào cung.
Nàng cách hắn ta rất gần.
Nội thị này ngửi được mùi trên người Tiêu Vũ, hắn ta nhìn Tiêu Vũ trước mắt, muốn nói lại thôi.
Thật không hiểu đây đường đường là Công chúa Đại Ninh, trông cũng là một tiểu cô nương rất xinh đẹp đáng yêu, sao lại có mùi hôi nách!
Vì Tiêu Vũ tự ăn cá quế thối nên không ngửi thấy mùi thối gì.