.
Chương 725: Khu Vực Mậu Dịch Tương Hỗ*
(*Khu vực mà người dân hai nước giao thương với nhau dưới sự quản lý của nhà nước.)
Về phần quần áo? Vốn dĩ nàng muốn thay, nhưng nội thị này cứ thúc giục, tỏ vẻ không cần thay nên lúc này Tiêu Vũ không hề cảm thấy mình có chỗ nào không ổn. Nàng cất bước tự tin đi tới, tiến vào Thái Cực điện của Ngụy Đế.
Ngụy Đế vẫn luôn ở đây phê duyệt đống tấu chương kia.
Thấy Tiêu Vũ bước vào, một hồi lâu sau ông ấy mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Vũ.
“Tiêu Công chúa.” Ngụy Đế mở miệng.
Tiêu Vũ cũng vội vàng hành lễ: “Bái kiến Ngụy Đế bệ hạ.”
“Người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho Tiêu Công chúa.” Ngụy Đế căn dặn.
“Sau khi ngươi tới Ngụy quốc đã quen chưa?” Ngụy Đế hỏi.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Cũng không tệ lắm, rất quen.”
Ngụy Đế cười bảo: “Nếu có chỗ nào không chu đáo, kính xin Công chúa thông cảm.”
Tiêu Vũ nhìn về phía Ngụy Đế, thầm nghĩ rốt cuộc tên này có lời gì muốn nói? Mau nói hết là được!
Lúc này Ngụy Đế mới nói: “Hôm nay trẫm tìm ngươi là vì chuyện cả đời của ngươi. Trẫm biết ngươi tình sâu thắm thiết với Ngọc Lâm...”
Tiêu Vũ: “...”
Nàng thật sự muốn hỏi Ngụy Đế làm sao biết được.
Vốn dĩ Ngụy Đế muốn chỉ hôn Tiêu Vũ cho Ngụy Ngọc Lâm luôn, dù sao đó cũng là hôn sự mà tiên hoàng đã định ra. Nhưng từ khi tiên hoàng tỏ vẻ không thèm để ý chuyện này vào hôm qua, Ngụy Đế đã cảm thấy quả thật Tiêu Vũ không thích hợp với Ngụy Ngọc Lâm.
Nhưng ông ấy không muốn làm chuyện đắc tội với Đại Ninh.
Vì vậy lúc này Ngụy Đế gọi Tiêu Vũ tới là muốn hỏi thử xem Tiêu Vũ có ý kiến gì hay không.
“Tiêu Công chúa, nãy giờ ngươi không nói gì, không biết là có ý gì?” Ngụy Đế hỏi.
Tiêu Vũ tỏ vẻ vô tội: “Là ta không hiểu ý của bệ hạ.”
Ngụy Đế nói: “Ta muốn hỏi ngươi, nhất định muốn gả cho Ngọc Lâm sao?”
Tiêu Vũ vội vàng bảo: “Bệ hạ, có lẽ ngài hiểu lầm cái gì rồi. Ta và Lâm Vương điện hạ là tình huynh đệ quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần! Tuyệt đối không có tư tình nam nữ!”
Ngụy Đế nghe thấy thế thì khẽ gật đầu: “Vậy... là trẫm đã hiểu lầm rồi.”
“Không biết Tiêu Công chúa muốn gả cho ai? Hoàng tộc Ngụy quốc bọn ta, chỉ cần chưa đón dâu tùy ngươi lựa chọn!” Để bày tỏ lòng thành của mình, Ngụy Đế khoe khoang khoác lác.
Tiêu Vũ vừa nghĩ tới mấy nhi tử không hợp lẽ thường của Ngụy Đế.
Cảm thấy mình vẫn nên tiếp tục cô độc thì hơn.
Mấy nhi tử, ngoại trừ mấy người độ tuổi không thích hợp thì cũng chỉ có Ngụy Ngọc Lâm là trông có vẻ còn đáng tin một chút, ít nhất là người bình thường. Loại Ngụy Ngọc Lâm ra thì còn có lựa chọn gì tốt sao?
Tiêu Vũ vội vàng tỏ vẻ: “Ngụy Đế bệ hạ, quan hệ giữa hai nước chúng ta không ở chỗ có liên hôn hay không.”
“Quan hệ thông gia của một gia đình nhỏ làm sao có thể ảnh hưởng tới quyết định của một quốc gia chứ?”
“Chỉ cần hai nước chúng ta chung sống dựa theo nguyên tắc hòa bình, vậy cho dù không có liên hôn giữa Công chúa và Hoàng tử, dân chúng bình thường cũng có thể thông hôn! Liên hôn như vậy còn vững chắc hơn vương công quý tộc liên hôn với nhau nhiều.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Ngụy Đế nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Vũ: “Dân chúng hai nước chúng ta phải thông hôn như thế nào?”
“Chúng ta có thể xây dựng một khu vực mậu dịch đặc biệt ở khu vực không có ai quản lý, dân chúng nước ta, còn có dân chúng Ngụy quốc đều có thể mua bán ở chỗ này.” Tiêu Vũ nói ra ý nghĩ của mình.
Khu vực mậu dịch đặc biệt!
Đây chính là một chuyện lợi quốc lợi dân!
Ngụy Đế nhíu mày, suy tư một chút rồi nhanh chóng giãn mặt mày: “Sở dĩ khu vực không ai quản lý đó hỗn loạn là vì quân đội hai nước chúng ta kìm hãm lẫn nhau, không ai tiến vào nơi đó. Nếu chúng ta có thể hợp tác quét sạch nạn trộm cướp ở chỗ này, vậy thì đó đúng là một chỗ tốt.”
“Nhưng chỉ dựa vào mậu dịch, làm sao để dân chúng hai nước trao đổi đồ đạc của mình với nhau?” Ngụy Đế hỏi.
Mặc dù rất nhiều Hoàng tử đều chướng mắt Đại Ninh hiện tại.
Nhưng Ngụy Đế lại biết, Đại Ninh đã dựng nước nhiều năm, lịch sử lâu đời, nội tình vững chắc.
Nếu có thể hợp tác cùng có lợi thì càng có lợi hơn đánh nhau rất nhiều.
Đầu óc Tiêu Vũ xoay chuyển nhanh chóng, nàng lập tức nói: “Chúng ta có thể cấp thẻ xanh.”
“Thẻ xanh là gì?”