Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 748 - Chương 748: Người Đứt Ruột Vì Ở Tận Chân Trời*

. Chương 748: Người Đứt Ruột Vì Ở Tận Chân Trời*
(*Trích từ bài Thiên tịnh sa - Thu tứ của Mã Trí Viễn, miêu tả bức tranh về người sống ở vùng hoang vu nơi đất khách quê người, thể hiện nỗi nhớ quê hương của người đau buồn tột cùng tức cảnh sinh tình.)

Có điều Ngụy Ngọc Lâm nghĩ mình và Tiêu Vũ cũng không phải vĩnh biệt, còn có thể gặp lại thì cuối cùng tâm trạng của hắn cũng đã thả lỏng một chút: “A Vũ, trên đường cẩn thận.”

“Có gì cần có thể trở lại bên cạnh ta bất kỳ lúc nào.” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.

Tiêu Vũ bảo: “Ngươi hãy kêu đám sơn tặc, người xấu của Ngụy quốc các ngươi cẩn thận một chút đi, nếu bọn chúng có một chút không cẩn thận, vậy báo ứng của bọn chúng chính là ta.”

Ngụy Ngọc Lâm tránh đường.

Lúc này muốn nói không nỡ đi...

Không có ai là không nỡ đi.

Trong ánh mắt của Vũ Nhu tràn đầy hưng phấn vì sắp đi thật xa, về phần Tiêu Vũ càng tràn đầy nhung nhớ với gia đình.

Nếu cần phải nói không nỡ thì đó chính là Đặc Năng Lạp đối với Bạch Tuyết, đó là chân không nỡ bước, đôi mắt ngựa muốn mọc trên người của Bạch Tuyết luôn rồi.

Xem như đời ngựa của Đặc Năng Lạp đã gặp cản trở lớn nhất.

Đặc Năng Lạp hi vọng chủ nhân của mình có thể có đôi có cặp với chủ nhân của Bạch Tuyết cỡ nào.

Như vậy nó mới có thể ngựa có tình sẽ trở thành người nhà...

Sau khi bọn họ chào tạm biệt Ngụy Ngọc Lâm, đi được một đoạn đường nữa, Tô Lệ Nương mới tháo mặt nạ trên mặt xuống.

Có một người cưỡi ngựa đuổi theo: “Lệ Nương!”

Giọng nói này rất lớn, khiến Tô Lệ Nương bị chấn động đến mức không nhịn được phải bịt tai lại.

“Giọng nói này có chút quen tai.” Vũ Nhu không nhịn được bảo.

“Lệ Nương!” Giọng nói kia càng gần, đã tới bên cạnh xe ngựa.

Có lẽ là hộ vệ phát hiện đây là người quen nên không có ý ngăn cản.

“Võ Vương điện hạ, sao ngươi lại tới đây?” Tô Lệ Nương vén mép rèm xe ngựa lên, để lộ một nụ cười xinh đẹp lại qua loa.

Trên mặt của Võ Vương tràn đầy vẻ tiều tụy: “Lệ Nương, ngươi không có lời gì muốn nói với ta sao?”

Tô Lệ Nương hỏi: “Chúng ta có gì để nói sao?”

Một người cao to như Võ Vương cũng không nhịn được có chút ấp úng: “Ngươi... cứ muốn trở về như vậy sao? Không muốn ở lại hả?”

“Tại sao ta phải ở lại?” Tô Lệ Nương hỏi ngược lại.

Tiêu Vũ thấy cảnh tượng như vậy thì không nhịn được che mắt, không dám nhìn nữa. Chậc chậc, đây là thảm kịch nhân gian gì vậy chứ!

Nhìn dáng vẻ như vậy là biết Võ Vương đã yêu Tô Lệ Nương sâu đậm, nhưng Tô Lệ Nương lại không thích Võ Vương.

Võ Vương nói: “Chẳng lẽ ngươi... không có một chút quyến luyến nào đối với bổn vương sao?”

Tô Lệ Nương nói thẳng: “Không có.”

“Nhưng... trước kia ngươi đã nhận lễ vật ta đưa tới.” Võ Vương chần chừ một chút.

“Ngươi đừng hiểu lầm, ý ta không phải là ngươi nhận lễ vật thì phải làm sao, những lễ vật kia ta đã tặng ngươi thì chính là của ngươi, chỉ là ta... cho là ngươi có một chút hảo cảm với ta.” Giọng nói của Võ Vương càng lúc càng nhỏ.

Tô Lệ Nương nở nụ cười: “Trước khi ta lên đường đã cho người trả lại hết lễ vật cho ngươi rồi.”

“Ban đầu vốn dĩ ta cũng không muốn giữ lại đồ ngươi đưa, nhưng nếu ta không nhận thì ngươi cứ dây dưa mãi, ta hết cách nên... chỉ có thể đưa ra hạ sách này.” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.

Võ Vương nhìn về phía Tô Lệ Nương, hai mắt của hắn ta đã đỏ bừng: “Thế nên, ngươi không hề thích ta một chút nào sao?”

Tô Lệ Nương quan sát Võ Vương một chút rồi tiếp tục nói: “Ngươi cảm thấy ta có thể thích ngươi sao?”

Tiêu Vũ nghe nàng ấy nói vậy thì không nhịn được mặc niệm cho Võ Vương.

Trong lòng nàng cũng không nhịn được mà nói thầm, tuy rằng đúng là Tô Lệ Nương đẹp cực kỳ, nhưng đối với những người theo đuổi mình,chỉ cần tính cách không xấu thì cũng coi như là dịu dàng, sao lại ác liệt với Võ Vương như vậy.

Lời nói này của nàng ấy nhìn thì có vẻ không mang dao, nhưng lại chẳng khác gì lấy dao đâm vào trái tim của Võ Vương.

Võ Vương tay chân luống cuống nhìn đại mỹ nhân trước mắt.

Hắn ta khờ dại nói: “Là ta không tốt, là ta mơ mộng hão huyền.”

Tô Lệ Nương nhẹ nhàng mở miệng: “Đặc Năng Lạp, mau chạy đi.”

Vừa rồi Đặc Năng Lạp cũng nghe trò hay một chút, lúc này bị Tô Lệ Nương ra lệnh một tiếng, nó lập tức dẫn theo huynh đệ của mình chạy.

Xe ngựa bị chạy tới mức có một chút lắc lư, lúc này mới bỏ lại Võ Vương.
Bình Luận (0)
Comment