.
Chương 75: Chuẩn Bị Một Bất Ngờ Lớn
Tiêu Vũ tự phụ nói: “Nếu các ngươi bằng lòng, tất nhiên tiền đồ vô lượng. Hoàng tộc Tiêu thị ta vẫn chưa tới mức không chịu nổi như vậy! Sớm muộn gì cũng giành lại ngôi vị Hoàng đế này. Đến lúc đó, các ngươi đều là công thần! Chỉ xem các ngươi có sẵn lòng bắt lấy cơ hội này hay không. Các ngươi sờ lương tâm của mình tự hỏi bản thân đi, là bằng lòng làm một người tầm thường không có chí tiến thủ cả đời, hay là bằng lòng cầu phú quý trong nguy hiểm?” Tiêu Vũ hỏi.
Tuy rằng Tiêu Vũ chưa từng bán hàng đa cấp nhưng cũng đã nghe người ta phổ cập tri thức bán hàng đa cấp. Nhìn thấy nhiều, nàng cũng học được một vài nghệ thuật nói chuyện từ bên trong.
Hai đại hán này vẫn luôn ở trong quân đội, vốn dĩ không phải người thông minh gì, bị Tiêu Vũ lừa gạt một trận như vậy, lại nghĩ tới việc Liễu Sơn cũng đã đi theo nàng từ lâu thì lập tức nhiệt huyết sôi trào.
“Được! Công chúa điện hạ, bọn ta bằng lòng đi theo người!” Hai huynh đệ cùng nhau quỳ xuống, thể hiện lòng trung thành.
Tiêu Vũ rất hài lòng, lại gia tăng một chút thế lực. Mặc dù thoạt nhìn dáng vẻ hai huynh đệ này không được thông minh cho lắm, có điều bây giờ đang là lúc dùng người, người hai chân nàng muốn hết!
“Ngày mai các ngươi hãy mang mật chiếu này đi tìm Trần Thuận Niên nói ta ra.” Tiêu Vũ mở miệng bảo.
Tiêu Cung hỏi: “Được thì được, chỉ là một thân trang phục này của bọn ta... đi thẩm vấn có người tin sao?”
Tiêu Vũ nói: “Không cần quan tâm, sẽ có người đưa quần áo cho các ngươi.”
“Liễu Sơn, ngươi trở về trước đi, bổn Công chúa còn phải gặp một người.” Tiêu Vũ căn dặn.
Liễu Sơn rất nghe lời, hắn ta gật đầu đáp: “Vâng.”
Tiêu Vũ đến một nơi không có người thì tiến vào không gian của mình, mục đích rất rõ ràng, chạy thẳng tới chỗ để đồ của Thẩm Hàn Thu.
Nàng dễ dàng tìm được quần áo của cấm quân hoàng thành cùng với lệnh bài của Thẩm phủ. Đã có những thứ này... nàng không tin không lừa gạt được Trần Thuận Niên!
Tiêu Vũ mang những thứ này tới ném thẳng cho huynh đệ Tiêu gia. Huynh đệ Tiêu gia thậm chí không thấy rõ người tới là ai đã lấy được đồ, mở túi ra nhìn… Trong lòng bọn họ càng an tâm hơn!
Thoạt nhìn quả thật Công chúa có chút tài năng, đồ của Thẩm phủ cũng có thể lấy được. Nói không chừng Thẩm Hàn Thu kia cũng là mật thám do Công chúa xếp vào hoàng cung!
Tiêu Vũ làm xong những việc này thì trở về chờ chuyện thẩm vấn.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau hai huynh đệ Tiêu gia đã đi tới đại doanh lưu đày, cũng không biết cụ thể nói những gì với Trần Thuận Niên.
Tóm lại, Trần Thuận Niên cực kỳ nịnh hót tiếp đãi bọn họ. Ông ta còn đeo còng tay xích chân lên cho Tiêu Vũ, sau đó nói: “Hai vị đại nhân đi thong thả.”
Tiêu Vũ mặt không thay đổi đi theo hai người.
Chờ đến chỗ không người, Tiêu Cung vội vàng cởi xiềng xích trên người cho Tiêu Vũ: “Công chúa, người chịu khổ rồi.”
“Các ngươi chờ ta ở gần đây, về phần ta sẽ về kinh trước.” Tiêu Vũ trầm giọng nói.
Sau khi Tiêu Vũ thuận lợi rời khỏi đại doanh lưu vong thì chạy thẳng về hướng kinh thành. Ngựa của nàng rất nhanh, trong tối hôm đó đã đuổi kịp đoàn xe của Lâm phủ.
Trong xe ngựa của Lâm phủ quả thật có một vị cô nương xinh đẹp vô cùng, xem dung mạo, tuy rằng không bằng Tô Lệ Nương nhưng cũng là tuyệt sắc nhân gian. Thảo nào người Lâm phủ lại gấp gáp như vậy.
“Hằng Nhi tiểu thư, người ăn một chút gì đó đi.” Có người khuyên nhủ.
Sắc mặt Lâm Hằng tái xanh: “Ta không ăn! Ta nói rồi, ta không gả!”
“Đưa ngươi vào cung cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Đến lúc đó đừng trách bọn ta không khách sáo.” Đào thị nghe thấy những lời này thì nở nụ cười lạnh.
Dường như Lâm Hằng rất sợ Đào thị, nàng ấy mấp máy môi bắt đầu ăn gì đó. Nhưng vào lúc này, người của Lâm gia lại áp giải một người trông như thư sinh xuất hiện trong đội ngũ.
“Đại nhân, phu nhân, người này phải xử lý thế nào?” Tùy tùng hỏi.
Lâm Hoài Chân cười lạnh một tiếng: “Đánh chết hắn ta cho ta!”
Lâm Hằng im lặng nãy giờ nghe thấy vậy lập tức trở nên hoảng loạn: “Các ngươi thả hắn đi! Chuyện này không liên quan gì tới Lý Tu ca ca!”
Thư sinh được gọi là Lý Tu tức giận mắng: “Hằng Nhi lại không phải là nữ nhi của các ngươi, sao các ngươi dám làm như vậy?”
Đào thị cười lạnh: “Sau khi cha nàng ta chết bọn ta vẫn luôn chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của nàng ta, bây giờ nàng ta báo đáp bọn ta một chút cũng là bình thường.”