.
Chương 76: Vở Kịch Hay Chấn Động
“Còn Lâm Hằng nữa, ngươi cũng không cần hận bọn ta như vậy, đợi sau khi ngươi tiến vào hoàng cung, nhìn thấy được cái tốt của hoàng cung, ngươi sẽ biết lựa chọn hôm nay là chính xác.” Đào thị tiếp tục nói.
Lâm Hoài Chân đã mất kiên nhẫn: “Đánh cho ta!”
Thanh niên trẻ tuổi được gọi là Lý Tu lập tức bị đánh tới tắt thở. Đợi đoàn người này rời khỏi, Tiêu Vũ đi tới, cau mày nhìn thoáng qua rồi cho người này một viên thuốc.
Lý Tu vốn tưởng rằng mình đã mất mạng, lúc hắn ta từ từ mở mắt đã thấy một nam nhân áo đen che mặt đang từ trên cao nhìn xuống mình.
“Tỉnh rồi?”
Lý Tu lập tức hoàn hồn, hỏi: “Là tiên sinh đã cứu ta sao?”
Tiêu Vũ bắt chước giọng nói của nam nhân: “Là ta.”
“Đa tạ tiên sinh.” Lý Tu vội vàng quỳ xuống đất dập đầu.
“Ta không cần ngươi cảm ơn, ta chỉ cần ngươi làm một chuyện.” Tiêu Vũ mở miệng nói.
“Sau khi vào kinh, ta sẽ tìm cơ hội đưa Lâm Hằng tới cho ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ cần dẫn Lâm Hằng đi...”
“Vì sao tiên sinh lại làm như vây?” Lý Tu rất kinh ngạc.
“Ngươi coi như ta thương hại các ngươi đi.” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
Sự thật cũng đúng là như vậy. Nếu nàng muốn quấy rối chuyện này thì có rất nhiều biện pháp, ví dụ như đưa thi thể của Lâm Hằng vào cung. Nhưng nếu Lâm Hằng đã không phải cùng chung một giuộc với người Lâm gia, nàng làm như vậy lương tâm khó mà yên được.
Giải quyết chuyện của Lý Tu xong, Tiêu Vũ kêu hắn ta viết cho Lâm Hằng một bức thư, nàng thì tiếp tục theo đuôi những người này vào kinh. Giết bọn chúng giữa đường cần tốn rất nhiều công sức, còn không bằng để bọn chúng đạt được mục đích trước.
Khỏi phải nói, Vũ Văn Phong kia vừa nhìn thấy Lâm Hằng thì mắt đã phát sáng, lập tức đặt nàng ấy vào hậu cung của mình.
Vũ Văn Phong dùng tốc độ nhanh nhất đuổi người Lâm gia đi: “Có chuyện gì tháng sáng sớm mai lên triều nói tiếp, ta phải nghỉ ngơi rồi, ngày mai ta sẽ phong thưởng.”
Lâm Hoài Chân nghĩ thầm trong bụng, chuyện này thế là xong rồi.
Sau khi ra khỏi nội điện, ông ta định mang theo Đào thị rời khỏi, ai ngờ mới ra tới bên ngoài điện đã có người nói: “Lão gia, không thấy phu nhân đâu hết.”
Lâm Hoài Chân cau mày hỏi: “Người đi đâu rồi? Ở đây chính là hoàng cung đấy, nếu đi lung tung phạm phải điều kiêng kỵ thì sao?”
Theo Lâm Hoài Chân thấy, Đào thị nhìn tới hoa mắt nên đi lung tung khắp nơi. Thật không ngờ lúc này Tiêu Vũ đã chuẩn bị một bất ngờ vô cùng to lớn cho hai người bọn họ.
Lúc này Vũ Văn Phong đã tới cung điện mà Lâm Hằng ở tạm, cũng chính là Lệ Phi điện. Bây giờ chỗ ở lúc trước của Lệ Phi đã bị Vũ Văn Phong dùng để thu xếp cho Lâm Hằng.
Để có thể sủng hạnh Lâm Hằng tốt hơn, Vũ Văn Phong còn cố ý uống thuốc do Thái y viện kê, thứ này khiến Vũ Văn Phong dâng trào khí huyết, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Vũ Văn Phong vừa nghĩ tới Lâm Hằng thì miệng đắng lưỡi khô. Ông ta đẩy cửa vào rồi đi về phía giường.
Chỉ thấy trên giường có một nữ tử đang nằm. Nữ tử này đưa lưng về phía ông ta, ông ta nghĩ thầm trong bụng, thiếu nữ nhỏ xinh như vậy sắp thuộc về ông ta rồi, vì vậy cực kỳ hưng phấn. Vũ Văn Phong thoáng cái nhào lên người nàng kia.
“Hằng Nhi... chờ sốt ruột rồi đúng không?”
Lúc này Vũ Văn Phong đã phát hiện có chút không đúng rồi… Cảm giác này có phải hơi đẫy đà quá rồi không? Nhìn kỹ lại, ở đây nào phải Lâm Hằng gì! Đây không phải Đào Vạn Xuân, cũng chính là phu nhân của Lâm Hoài Chân sao?
Thật ra Đào Vạn Xuân cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ ả ta đã hơn ba mươi, tất nhiên không bằng tiểu cô nương mười mấy tuổi như nụ hoa. Cả người Vũ Văn Phong đều ngây dại.
Tên ngu xuẩn Lâm Hoài Chân này, sao dám đưa phu nhân của mình lên giường ông ta chứ!
Đúng lúc này, Đào Vạn Xuân cũng mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên Đào Vạn Xuân hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó ả ta nhận ra người đã cởi quần áo được một nửa trước mặt mình là ai.
Đây không phải là... tân đế Vũ Văn Phong sao?
Vũ Văn Phong vừa thẹn vừa giận, ông ta lập tức vươn tay ra che miệng Đào Vạn Xuân: “Ngươi hét loạn lên cái gì!”
Đào Vạn Xuân lập tức nói: “Bệ hạ, ngài... ngài muốn làm gì ta?”
Tiêu Vũ nấp trong bóng tối cười lạnh một tiếng. Lúc trước Đào Vạn Xuân kia ép tiểu cô nương người ta gả cho một lão già, bây giờ như vậy cũng là ăn miếng trả miếng rồi...
Có điều vẫn có khác biệt. Bởi vì Đào Vạn Xuân vốn không hề có ý phản kháng dữ dội, hình như trong lòng ả ta đang lên kế hoạch, muốn thuận theo tình thế hay là muốn thế nào đó.