Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77: Bắt Gian

. Chương 77: Bắt Gian
Đáng tiếc không đợi Đào Vạn Xuân có cơ hội suy tính, bởi vì Vũ Văn Phong dưới sự thôi thúc của dược vật đã bắt đầu động tay động chân.

Lâm Hoài Chân đã tới, vừa rồi có một tiểu thái giám báo tin cho gã ta, nói là Lâm Hằng cáu kỉnh, phu nhân của gã ta đi dỗ dành, kêu gã ta tới đón người.

Vốn dĩ gã ta không có tư cách tiến vào hậu cung, nhưng không biết tiểu thái giám này dùng biện pháp gì, vòng tới vòng lui vẫn dẫn gã ta tới.

Lúc này gã ta đứng ngoài cửa đã nghe thấy động tĩnh bên trong phòng. Gương mặt gã ta tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Gã ta có nghe nhầm không, vì sao gã ta lại nghe thấy tiếng của phu nhân mình và Vũ Văn Phong!

Tiêu Vũ nấp trong bóng tối nhìn thấy Lâm Hoài Chân đứng ngoài cửa không dám tiến vào, trong lòng mắng một câu đồ vô dụng. Sau đó nàng cầm một cục đá ném về phía cửa.

Lâm Hoài Chân còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra thì cửa đã mở ra. Lúc này không ai hoài nghi lai lịch của cục đá kia, mọi người chỉ cảm thấy là Lâm Hoài Chân làm.

Rầm một tiếng, cửa mở. Cảnh tượng trong phòng đập thẳng vào mắt của Lâm Hoài Chân. Chỉ thấy cả người phu nhân gã ta đều bị Vũ Văn Phong ôm vào trong ngực, về phần Vũ Văn Phong, trên mặt đã có màu đỏ thẫm (vết son phấn), hiển nhiên là đang động tay động chân với với phu nhân của gã ta.

“Á! Á! Á!” Lâm Hoài Chân gần như không kìm được bản thân, hét to lên.

Bất kể một nam nhân bình thường nào nhìn thấy phu nhân của mình ở cùng một chỗ với nam nhân khác, suy nghĩ đầu tiên nhất định không phải là thân phận của nam nhân kia, mà là đau buồn phẫn nộ.

Đào Vạn Xuân vô cùng kinh ngạc, vội vàng đẩy Vũ Văn Phong ra rồi lăn xuống khỏi giường. Thấy dáng vẻ quần áo không ngay ngắn của Đào Vạn Xuân, mắt Lâm Hoài Chân đã sắp rỉ máu tới nơi. Về phần Vũ Văn Phong lại càng sắc mặt khó coi.

“Câm miệng cho trẫm!” Vũ Văn Phong tức giận nói.

Lâm Hoài Chân tức giận chất vấn Vũ Văn Phong: “Bệ hạ! Ngài... sao ngài có thể làm như vậy? Không phải ta đã đưa Lâm Hằng cho ngài rồi sao?”

Vũ Văn Phong liên tục cười lạnh: “Lâm Hoài Chân, để hắt nước bẩn lên người trẫm, bắt được nhược điểm của trẫm, ngươi đúng là dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.”

“Đầu tiên ngươi dùng Lâm Hằng dụ dỗ trẫm, bây giờ lại đưa phu nhân của mình tới cửa, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?” Vũ Văn Phong híp mắt hỏi.

Lúc này Lâm Hoài Chân run rẩy, hồi phục tinh thần. Bấy giờ gã ta mới ý thức được Vũ Văn Phong không phải người bình thường mà là Hoàng đế.

Hoàng đế là người mà gã ta có thể đắc tội được sao? Lâm Hoài Chân biết, cơn uất ức này, gã ta cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống.

“Bệ hạ... thần... là thần lỗ mãng rồi, thần cáo từ.” Lâm Hoài Chân buồn bực nói, hai tay nắm chặt, cố hết sức ẩn giấu cảm xúc của mình.

Lúc này Vũ Văn Phong cũng đã thoát khỏi sự kiểm soát của dược vật, tỉnh táo không ít: “Đưa Đào thị đi luôn đi, thật sự tưởng trẫm đói bụng ăn quàng, người nào cũng muốn sao?”

Lâm Hoài Chân vội vàng dắt Đào thị rời khỏi nơi này. Về phần Vũ Văn Phong, ông ta mặt mày u ám ngồi đó suy tư trong chốc lát. Sau đó ông ta gọi nội thị tới: “Người dâu, truyền ý chỉ của trẫm, Lâm gia mạo phạm thiên uy, cả nhà lưu đày!”

Theo Vũ Văn Phong thấy, những việc này đều là ván cờ do Lâm Hoài Chân sắp đặt. Nếu không thì làm sao Lâm Hoài Chân kia có thể dễ dàng đi vào Lệ Phi điện này được? Hơn nữa Vũ Văn Phong đã tỉnh táo lại, làm sao cho phép mình có vết nhơ được?

Tiêu Vũ nấp trong một góc bí ẩn gần đó, sau khi xem vở kịch hay này thì cảm thấy thỏa mãn.

Chậc!

Thiên đạo luân hồi thật, báo ứng chính xác rồi đúng không?

Lâm Hoài Chân cũng không rõ lắm, cuối cùng thì tai vạ ở đâu ra, sao trong nháy mắt mình đã bị lưu đày rồi?

Gã ta trút hết oán hận lên người Đào thị, cảm thấy là Đào thị làm sai chuyện. Về phần Đào thị thì lại cảm thấy là Lâm Hoài Chân đưa mình tới chỗ Vũ Văn Phong. Đôi phu thê này vốn không phải loại người có họa cùng chịu, bây giờ còn nghi ngờ lẫn nhau, cuộc sống sau này... thú vị rồi đây!

Kẻ thật sự khống chế mọi việc Tiêu Vũ lúc này đã tìm được Phúc Quý.

Phúc Quý rất hưng phấn: “Công chúa, người thật sự quá có bản lĩnh.”

Tiêu Vũ lại cười bảo: “Vừa rồi nhờ có ngươi giúp đỡ, đa tạ.”

Không có Phúc Quý, nàng sẽ không dễ dàng dẫn Lâm Hoài Chân đi bắt kẻ thông dâm như vậy được. Đợi Lâm Hoài Chân phát hiện gian tình bị báo ứng có thể là chuyện rất lâu về sau rồi, nào sảng khoái bằng báo ứng ngay bây giờ chứ?
Bình Luận (0)
Comment