.
Chương 78: Ngươi Cứ Gọi Ta Là Người Tốt Đại Ninh Đi
“Công chúa người không cần cảm ơn ta, ta mãi mãi là gia nô của Tiêu gia, bây giờ Thái tử phi và Tiểu Hoàng tôn không có ở đây, người ta thần phục chính là Công chúa người!” Phúc Quý kiên định nói.
“Sau này ngươi có tính toán gì không? Lần này muốn rời đi với ta không?” Tiêu Vũ hỏi.
Phúc Quý lắc đầu: “Công chúa, ta không đi.”
Nói tới đây, Phúc Quý tiếp tục bảo: “Ta sẽ ở lại đây làm cơ sở ngầm cho Công chúa, coi như là một đôi mắt khác của Công chúa.”
Trong lòng Tiêu Vũ biết rõ, ngoại trừ giúp mình, có lẽ Phúc Quý còn phải giúp vị Thái tử phi tẩu tử kia của mình làm việc, vì vậy không ép buộc.
Nàng mở miệng nói: “Vậy ngươi hãy bảo trọng.”
Phúc Quý biết lần này Tiêu Vũ lại phải đi, hơn nữa lần này sau khi đi, có lẽ rất lâu cũng sẽ không trở về. Nghĩ vậy, Phúc Quý mấp máy môi, mở miệng nói: “Công chúa, người phải cẩn thận mọi việc.”
Tiêu Vũ nói: “Phúc Quý, ngươi hãy nhớ kỹ, nếu không muốn ở trong hoàng cung nữa thì hãy tới tìm bổn Công chúa.”
Nàng vươn tay ra vỗ vai Phúc Quý: “Ta sẽ hậu đãi với từng người trung thành.”
Phúc Quý thấy Tiêu Vũ coi trọng hắn ta như vậy thì lập tức lại tràn đầy năng lượng. Tiêu Vũ thấy Lâm gia gặp báo ứng thì đã an tâm, cũng biết người Lâm gia không có cơ hội vào triều nói chuyện phủ mình bị trộm nữa.
Cho dù Lâm Hoài Chân có nói cũng sẽ không có ai tin. Hơn nữa... xảy ra chuyện thế này, làm sao Vũ Văn Phong có thể cho Lâm Hoài Chân cơ hội mở miệng nói chuyện nữa?
Lúc này Tiêu Vũ đã đưa Lâm Hằng bình an rời khỏi hoàng cung, gặp gỡ Lý Tu kia.
Hai người Lý Tu và Lâm Hằng nặng nề dập đầu mấy cái thành tiếng với Tiêu Vũ: “Tuy rằng bọn ta không biết lai lịch của ân nhân ra sao, nhưng phần nhân tình này của ân nhân, bọn ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.”
Lâm Hằng rút một cây trâm cài đầu xuống.
“Xin ân nhân hãy nhận lấy, nếu sau này có việc cần tới bọn ta thì chỉ cần sai người cầm tín vật tới, nhất định ta và Lý lang sẽ dốc hết sức giúp đỡ.” Lâm Hằng vô cùng kiên định.
Tiêu Vũ không nói ra thân phận của mình mà ném một túi tiền ra ngoài: “Con đường ta đã mở sẵn giúp các ngươi rồi, về phần còn lại phải dựa vào chính các ngươi.”
“Đồ trong này, các ngươi cứ cầm lấy mà dùng.” Tiêu Vũ thản nhiên nói.
Nói xong, nàng rất tự nhiên xoay người.
“Ân nhân thật sự không nói cho bọn ta biết tên họ là gì sao?” Lâm Hằng không nhịn được lại hỏi một câu.
Tiêu Vũ phẩy tay: “Ngươi cứ gọi ta là người tốt Đại Ninh đi!”
Chờ Tiêu Vũ rời khỏi, Lâm Hằng và Lý Tu cùng nhau mở cái túi kia ra. Lâm Hằng không nhịn được đưa tay che miệng. Cái này... vậy mà là một túi bạc! Số bạc này đủ để bọn họ cao bay xa chạy, trải qua cuộc sống yên ổn rồi.
Từ trước đến giờ Lâm Hằng đều không ngờ rằng mình cho rằng là khởi đầu cuộc sống bi thảm lại có kỳ ngộ như vậy.
Tiêu Vũ cũng không sợ Lâm Hằng sẽ bán đứng mình, bây giờ người đã trốn ra ngoài rồi, ai lại chạy trở về tìm xui xẻo chứ? Hơn nữa cũng không có gì để bán đứng. Lâm Hằng kia từ đầu tới cuối cũng không biết nàng là ai.
Tiêu Vũ giải quyết chuyện Lâm phủ xong thì cảm thấy có chút cô quạnh của cao thủ.
Chủ yếu là nàng hơi ngứa tay, nhưng lại không biết nên đến phủ của người nào lấy ít đồ. Tính ra thì nàng đã đi xem thử hết phủ đệ của quan viên trong kinh rồi, bây giờ đi nữa có lẽ cũng không có thu hoạch gì.
Cũng không thể nhìn chằm chằm vào Thừa tướng phủ, lại đi lấy một cái nồi sắt lớn đúng không?
Tiêu Vũ không còn hứng thú gì với nồi sắt lớn nữa, có điều nàng cảm thấy cái bảng hiệu kia là đồ tốt nên lấy liền mấy cái. Cuối cùng nàng vẫn mò tới Thái tử phủ.
Bây giờ Vũ Văn Thành càng lúc càng không kìm được khát vọng trong lòng mình. Lúc ở trước mặt người khác hắn ta là một Thái tử tốt ôn hòa, nhưng sau lưng hắn ta lại mặc áo hồng, đánh má đỏ, dùng son môi.
Bây giờ trong âm thầm Vũ Văn Thành gần như đã tiến hóa thành bê đê Thái. Bởi vì thân hình của hắn ta đã như mong muốn của Tiêu Vũ, càng ngày càng đẹp, đẹp đến mức khiến mỹ nhân xinh đẹp như Tô Lệ Nương cũng phải mặc cảm.
Vũ Văn Thành vừa hưởng thụ sự thay đổi này, vừa oán hận những thay đổi này. Hắn ta tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai phát hiện ra chuyện này!
Lúc Tiêu Vũ tới, Vũ Văn Thành đang cho lui người hầu, ở trong phòng mình soi gương. Lúc thì hưng phấn, lúc thì phẫn nộ, lúc lại điên cuồng.