.
Chương 751: Có Quỷ
Mặc dù con ma-nơ-canh bằng nhựa này mô phỏng hơi chân thật một chút.
Nhưng cũng không đến mức dọa hai tên tiểu mâu tặc* này sợ đến như vậy chứ?
(*Hại nước hại dân.)
“Có... có quỷ.”
Răng trên của hai người kia không ngừng đụng vào răng dưới, đập vào lạch cạch.
Lúc này hai người kia cũng không dám nhìn nhiều, lập tức lảo đảo nghiêng ngả tới thế nào thì quay về thế ấy.
Nhưng làm sao Tiêu Vũ có thể cho người đi dễ dàng như vậy được?
Thấy hai người kia đi nhảy cửa sổ, Tiêu Vũ lập tức hiện ra, sau đó nàng đi tới: “Các ngươi làm gì vậy?”
Hai tiểu mâu tặc kia hơi run rẩy: “Việc này...”
Rõ ràng vừa rồi trong phòng không có ai mà! Sao bây giờ lại có người rồi!
Một kẻ trong đó nhìn về hướng giường một chút, mô hình hình người đáng sợ vừa rồi đã biến mất.
Chẳng lẽ... chính là người trước mắt?
Người nọ sống lại rồi?
“Ta thèm để ý ngươi là người hay quỷ, bây giờ ta chỉ muốn lấy mạng ngươi!” Một kẻ trong đó cầm dao bầu chém tới.
Tiêu Vũ tiện tay lấy ra thứ gì đó từ trong không gian, dùng ý nghĩ khống chế rồi đập tới
Đợi đập xong.
Tiêu Vũ mới ý thức được mình vậy mà cầm cả một quả sầu riêng.
Quả sầu riêng này bị hái sớm nên vẫn chưa chín, Tiêu Vũ đặt ở đó định để thêm một thời gian nữa, không ngờ rằng hôm nay vậy mà trở thành vũ khí.
Bị quả sầu riêng kia đập một cái... hiệu quả này, không hề kém hiệu quả bị huyết trích tử đập một cái.
Nửa bên mặt của kẻ kia đã nát bấy, gã ta không ngừng kêu la thảm thiết.
Người bị sầu riêng đâm chỉ bị đâm một chút đã cảm thấy đau đớn, còn người này là bị sầu riêng đập, có thể tưởng tượng phải đau đớn thế nào. Tuy rằng không thương cân động cốt, nhưng lúc này gã ta đã hận không thể qua đời tại chỗ.
Tiểu tặc mâu còn lại còn muốn chạy.
Mắt thấy gã ta sắp từ cửa sổ nhảy xuống.
Tiêu Vũ nhanh tay lẹ mắt, dứt khoát dùng không gian ném sầu riêng ra làm cái đệm cho kẻ này.
Sau đó Tiêu Vũ lập tức che mắt.
Ặc.
Có chút không nỡ nhìn thẳng.
“Áu áu!”
Dưới lầu cũng truyền tới tiếng kêu gào thảm thiết.
Đám người Hắc Phong xuất hiện, bắt lấy hai tên mâu tặc đã bị thương không nhẹ này.
Tiêu Vũ nhận ra một người trong đó chính là người trẻ tuổi trông coi dịch trạm kia, về phần người còn lại? Chưa từng thấy, có lẽ luôn nấp ở đây.
“Hai người các ngươi có lai lịch gì, ở trạm dịch này làm gì?” Tiêu Vũ hỏi.
“Hai người bọn ta là người không nhà để về ở xung quanh đây, bọn ta dừng chân ở đây. Bọn ta thừa nhận... bọn ta không có ý tốt gì, nhưng cuộc sống thật sự quá nghèo khổ, không sống nổi nữa nên muốn xem thử có thể tìm được một ít bạc từ trên người cô nương này hay không...”
Tiêu Vũ quan sát hai người trước mắt không tin lời hai người này nói một chữ nào.
Nàng lạnh giọng nói: “Nếu không biết trả lời thì nói thế này đi.”
Sau đó Tiêu Vũ nghiêm mặt hỏi: “Họ tên?”
“Ta... ta tên là Vinh Sơn.”
“Bách Thảo.”
“Giới tính.” Tiêu Vũ mặt mày bình tĩnh tiếp tục nói.
Câu hỏi ban đầu còn khiến người ta cảm thấy bình thường, nhưng đến khi Tiêu Vũ hỏi giới tính, tất cả mọi người đều có chút ngơ ngác.
Hai tên Vinh Sơn và Bách Thảo kia nhìn Tiêu Vũ một cách khó tin. Người trước mắt này... chắc là người phải không? Sao đầu óc lại không thông minh cho lắm? Bọn chúng là nam hay nữ còn không nhìn ra được sao?
Về phần đám thuộc hạ của Tiêu Vũ lúc này đều dùng vẻ mặt đã hiểu nhìn Tiêu Vũ.
Thậm chí bọn họ còn có chút thổn thức.
Vấn đề này theo người bên ngoài thấy thì có chút ngốc, nhưng người hiểu rõ Công chúa sẽ biết rõ tại sao Công chúa lại hỏi câu này. Nhất định là bị tên Vũ Văn Thành kia kích thích, để lại bóng ma sâu đậm trong lòng, vì vậy luôn ôm thái độ hoài nghi về giới tính của người khác.
“Trả lời ta.” Tiêu Vũ lạnh giọng nói.
Hắc Phong đã tát vào miệng bọn chúng một cái: “Trả lời!”
“Nam.”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu tiếp tục hỏi: “Nghề nghiệp.”
Hai tiểu mâu tặc trầm mặc.
Bọn chúng có thể có nghề nghiệp gì chứ?
Tiêu Vũ thấy dáng vẻ dầu muối không ăn của hai tên kia thì nói: “Hôm nay các ngươi mạo phạm bổn Công chúa, coi như các ngươi xui xẻo.”
“Người đâu, cẩn thận lục soát dịch trạm này cho ta, xem thử có phải trong dịch trạm này có chuyện mờ ám gì không thể cho người ta biết hay không.” Tiêu Vũ căn dặn.
Vũ Nhu có chút khó hiểu: “A Vũ tỷ tỷ, dịch trạm này có chỗ nào bất thường ư?”