.
Chương 752: Cứu Người
“Đương nhiên, nếu như dịch trạm này chỉ có hai người ở như vậy thì sao lại được quét dọn sạch sẽ đến thế? Đừng nói với ta là hai tên tiểu tặc mâu này nổi lòng thiện, ở đây làm lao động công ích.” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
Trên thực tế, Tiêu Vũ vừa tiến vào đã phát hiện manh mối.
Đương nhiên, Thẩm Hàn Thu và Quỷ Mặt Đen cũng phát hiện điều không bình thường.
Bọn họ đã cảnh báo với Tiêu Vũ rồi.
Cũng chỉ có tên đại ngốc Hắc Phong này, ngu ngu ngơ ngơ, không cảm thấy chỗ này có vấn đề gì.
Muốn hỏi vì sao mọi người phát hiện vấn đề lại không rời khỏi à?
Bên ngoài chỗ này đã bắt đầu đổ mưa to mang theo mưa đá rồi, đi ra ngoài bây giờ chính là gió thổi mưa tạt đấy.
Hơn nữa... cho dù thật sự có chuyện gì mờ ám ở bên trong thì có gì phải sợ chứ?
Trong đội ngũ này có người nào là dễ chọc đâu?
Thẩm Hàn Thu thì không sợ hãi, về phần Quỷ Mặt Đen? Hắn ta có thể một mình ẩn nấp ở Ngụy quốc nhiều năm như vậy cũng có thể thấy được người này không phải nhân vật dễ chọc.
Còn Tiêu Vũ thì sao?
Tiêu Vũ là tồn tại khó dây vào nhất trong những người này.
Tóm lại, nếu thật sự có kẻ nào không thể lộ ra ngoài ánh sáng, và chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vậy đụng phải Tiêu Vũ chính là bọn chúng xui xẻo tám kiếp.
Thẩm Hàn Thu đi thăm dò một phen.
Không bao lâu sau hắn ta nói: “Công chúa, phát hiện vấn đề!”
Tiêu Vũ và Thẩm Hàn Thu cùng nhau đi xuống một căn phòng bí mật, một đường đi xuống bên dưới...
Chẳng mấy chốc.
Bọn họ đã tìm được một nhà lao ngầm.
Ở đây vậy mà nhốt mấy nữ tử trẻ tuổi, những nữ tử này ai ai cũng đều là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, vẻ mặt của bọn họ đều có chút đờ đẫn, thấy có người tới cũng không nói chuyện.
Tiêu Vũ cau mày hỏi: “Đây là gì?”
Thẩm Hàn Thu mặt mày bình tĩnh trả lời: “Chắc hẳn đây là buôn bán da thịt.”
“Có lẽ lai lịch của những nữ tử này đều không đàng hoàng, vì vậy mới bị nhốt ở đây, chờ người tới lựa chọn. Về phần khách nhân... vậy cũng là không phú thì quý.” Thẩm Hàn Thu là tiểu nhân vật từng bắt gặp những chuyện đen tối ở tầng dưới chót, hắn ta lập tức phân tích ra được.
“Hôm nay bọn chúng dám ra tay, chắc là nhìn thấy Công chúa xinh đẹp nên có tâm tư không đứng đắn.”
Tiêu Vũ nở nụ cười lạnh: “Những kẻ này thật to gan, đoàn người chúng ta thanh thế to lớn, còn có quan binh đi theo, bọn chúng vậy mà vẫn dám ra tay với chúng ta! Can đảm ở đâu ra!”
Tiêu Vũ nói: “Đưa những nữ tử này lên hết cho ta.”
Tiêu Vũ tự cảm thấy bản thân không thể nhìn thấy người khác chịu khổ.
Nếu không đụng phải thì nàng cũng không biết, nếu đã đụng phải, Tiêu Vũ không thể bỏ qua.
Tiêu Vũ dẫn hết những nữ tử này lên, cho người đếm sơ qua một lượt, phát hiện có tổng cộng mười tám người.
Lúc này mấy người Tô Lệ Nương cũng đã bị kinh động ra ngoài, mọi người đang ở trong hành lang của dịch trạm, để sưởi ấm còn nhóm một đống lửa.
Tô Lệ Nương đứng trong ngọn lửa, trở nên rực rỡ lóa mắt.
“Chuyện này là sao?” Tô Lệ Nương hỏi.
Tiêu Vũ đáp: “Phát hiện một vài người số khổ.”
Tô Lệ Nương liếc mắt qua.
Sau đó nàng ấy nở một nụ cười vô cùng quyến rũ hỏi: “Các vị tỷ muội, giới thiệu bản thân đi.”
“Ta là... Mẫu Đơn.”
“Bách Hợp.”
“Đào Hoa.”
“Bạch Lê.”
Mấy người lần lượt giới thiệu, Tiêu Vũ xem như nghe rõ, mười tám người này đều lấy hoa làm tên.
Tô Lệ Nương nói: “Nói tên thật của các ngươi.”
Những người này bị nhốt ở đây, cũng không thể thật sự có tên như vậy đúng không?
“Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi thật sự sẽ cứu bọn ta sao...” Người được gọi là Mẫu Đơn quả thật người cũng như tên, sắc nước hương trời. Lúc này nàng ta đã tiến lên một bước lại gần Tô Lệ Nương.
Tô Lệ Nương không thích người khác quá gần gũi với mình, vì vậy nàng ấy lập tức tránh sang bên cạnh một chút: “Ngươi có gì thì từ từ nói, đừng táy máy tay chân.”
Mẫu Đơn kia lảo đảo một cái rồi ngã sấp xuống trước mặt Tiêu Vũ.
Con người Tiêu Vũ thực chất bên trong vẫn có vài phần thương hương tiếc ngọc. Không phải sao, nàng nghe thấy lời này xong thì lập tức vươn tay đỡ người này dậy.
Tô Lệ Nương mở miệng ngăn cản: “A Vũ...”
Nhưng lời còn chưa nói hết.
Đột nhiên Mẫu Đơn kia cử động, nàng ta nhanh nhẹn xoay người, đã bóp điểm chí mạng trên cổ tay của Tiêu Vũ.
Về phần mười bảy cô nương còn lại lúc này cũng hành động.
Có người bắt Vũ Nhu, có người bắt Tô Lệ Nương.
Thẩm Hàn Thu thấy cảnh tượng như vậy thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, muốn ra tay.