.
Chương 777: Hoàng Huynh Của Nàng Đã Chết
Nếu A Vũ chọc giận Ô Chuy, rất dễ xảy ra chuyện có đến mà không có về.
Cho nên nàng ta cho rằng người của Đại Ninh có thể rời đi nhanh một chút.
Chỉ cần trở lại trên quốc thổ của Đại Ninh, Tây Cương này đương nhiên sẽ không dám dễ dàng xâm chiếm.
Ô Chuy liếc nhìn Quý Hòa Công chúa rồi nói: “Nàng có thể nghĩ như vậy thì tốt.”
“Nhưng mà... Tiểu nha đầu kia không có gì thú vị, nhưng vị Tô nương nương của hoàng đế Đại Ninh các ngươi lại rất quyến rũ.” Ô Chuy không hề che giấu sự thô tục vô liêm sỉ của mình.
Sắc mặt Quý Hòa Công chúa hơi thay đổi: “Đó là hoàng phi của hoàng huynh ta.”
“Hoàng huynh của nàng đã chết.” Ô Chuy nhẹ nhàng nói.
“Ta rất chướng mắt tập tục thủ tiết của người Đại Ninh các nàng, cùng tuổi với Hoa Nhi, thủ tiết cái gì? Còn không bằng ở lại Tây Cương ta tận hưởng lạc thú giữa con người với nhau.” Ô Chuy cười lớn.
Sắc mặt Quý Hòa Công chúa càng trở nên khó coi.
Nàng ta giằng co với Ô Chuy một lúc lâu, lúc trở về cung điện của mình.
Lập tức đề bút viết thư.
Sau đó thu dọn chút đồ rồi giao cho Tạ ma ma: “Cứ nói đây là phần thưởng của ta.”
“Giao được đồ hay không không quan trọng, nhưng ma ma nhất định phải nghĩ cách giao bức thư này đến tay A Vũ.” Quý Hòa Công chúa lo lắng nói.
Tạ ma ma nghe xong thì gật đầu: “Người yên tâm, lão nô nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Tạ ma ma cầm lấy đồ xuất phát.
Bên phía Tiêu Vũ.
Nàng cũng đang bắt đầu nói chuyện với người của mình trong hành quán.
Tiêu Nguyên Cảnh rất bất mãn: “Cô cô, ta cảm thấy Tây Cương Vương kia nhất định đang che giấu chuyện xấu gì đó.”
Tô Lệ Nương gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Sau đó Võ Vương lại bổ sung: “Tên kia thoạt nhìn không phải là người tốt! Chỉ cần Công chúa ra lệnh, ta sẵn sàng ra tay.”
Nói tới đây, Võ Vương lại nói: “Hoặc là, nếu Tiêu Công chúa có cách gì để đối phó hắn ta, nhất định không được chừa ta ra, ta muốn đánh hắn ta.”
Võ Vương không hề che giấu sự chán ghét của mình đối với Ô Chuy.
Tiêu Vũ nghe xong không nhịn được hỏi: “Ô Chuy kia đắc tội với ngươi?”
Võ Vương lạnh lùng nói: “Nhìn hắn ta không vừa mắt thôi.”
Tiêu Vũ lập tức nói: “Ta cũng chướng mắt hắn ta.”
“Nhưng mà hôm nay xem ra tình của của Quý Hòa Công chúa với hắn ta không tệ...” Người lên tiếng là Thiết Sơn.
Tiêu Vũ liếc nhìn Thiết Sơn.
Đầu óc của thằng nhóc này không tốt lắm, lời nói ra không có giá trị tham khảo gì.
“Nếu Công chúa tin tưởng, Hàn Thu sẵn lòng đi thăm dò chỗ ở của Quý Hòa Công chúa trong đêm nay.” Thẩm Hàn Thu nghiêm túc nói.
Tiêu Vũ: “Các ngươi không cần đi đâu cả.”
Loại chuyện thế này cứ giao cho nàng là được.
Trong lòng Tiêu Vũ đã có dự tính sẽ lẻn vào hoàng cung, tìm Quý Hòa Công chúa.
Những người khác đều có hơi lo lắng.
Võ Vương không nhịn được nói: “Tiêu Công chúa, ngươi làm như vậy có phải quá mạo hiểm rồi không? Bọn ta có nhiều nam nhân như vậy, sao lại để một nữ tử đi mạo hiểm?”
Tô Lệ Nương liếc nhìn Võ Vương một cái: “Ngươi không cần lo lắng chuyện này.”
“Thời điểm Công chúa nhà ta đi nhà xí buổi tối là có thể làm được việc.” Lòng tin Tô Lệ Nương dành cho Tiêu Vũ có chút mù quáng.
Tiêu Nguyên Cảnh nhìn Tiêu Vũ với vẻ sùng bái: “Cô Cô của ta đi nhà xí rất lợi hại!”
Có thể lên trời xuống đất, không chuyện gì là không làm được!
Võ Vương: “...”
Lúc này, Võ Vương không biết bản thân nên nói cái gì mới được.
Người Đại Ninh đều thích nói đùa những chuyện khó hiểu thế này sao?
Nhưng mọi người đều đã nói như vậy, Võ Vương chỉ đành nói: “Nếu có gì cần, Tiêu Công chúa chỉ cần ra lệnh, không cần coi ta như người ngoài.”
Tiêu Vũ gật đầu: “Ý tốt của Võ Vương điện hạ, ta xin nhận.”
Nhưng nàng vẫn nên đi một mình là được.
Lúc nửa đêm.
Tiêu Vũ sử dụng công năng dịch chuyển tức thời, dịch chuyển đến cung điện nơi Quý Hòa Công chúa đang ở.
Lần này vận may của Tiêu Vũ không tệ, vị trí dịch chuyển vừa vặn ở ngay tẩm điện.
Lúc này đã không còn sớm, nhưng Quý Hòa Công chúa vẫn còn chưa ngủ, ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, Quý Hòa Công chúa ngồi bên giường, ôm ngọc chẩm của mình.
Chiếc gối đầu nặng trĩu, chất chứa nỗi nhớ quê hương của nàng ta.
Tạ ma ma ở bên cạnh khuyên nhủ: “Công chúa, đêm đã khuya rồi, sao người không nghỉ ngơi?”
Giọng Quý Hòa khàn khàn: “Không ngủ được.”