.
Chương 778: Cô Cô Của Ta Đi Nhà Xí Rất Lợi Hại!
“Có phải Công chúa đang lo lắng cho tiểu Công chúa đến hôm nay không?” Tạ ma ma nói.
Trong mắt Tạ ma ma và Quý Hòa, Tiêu Vũ chính là tiểu Công chúa, dù sao vai vế của nàng cũng là như vậy.
Quý Hòa nói: “Tin tức ta bảo người truyền đi đã đi chưa?”
Tạ ma ma gật đầu: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì có lẽ tin tức đã được đưa đến rồi.”
Đương nhiên đây chỉ là tình huống không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Hiện tại đã có chuyện ngoài ý muốn.
Đó là Tiêu Vũ hoàn toàn không ở trong hành quán, đương nhiên không thể nhận được phong thư vừa được đưa đến kia.
Tiêu Vũ cảm thấy bản thân vẫn phải đi gặp trực tiếp người cô cô này, có chuyện gì thì giáp mặt nói rõ ràng.
Nhưng mà nếu như đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, nhất định sẽ hù chết người ta.
Vì vậy, Tiêu Vũ lại dịch chuyển ra ngoài phòng, thấy bốn bề vắng lặng, lập tức nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai!” Sắc mặt Tạ ma ma thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn.
Đã sớm ra lệnh không cho người khác đến gần tẩm cung, lúc này còn có ai đến?
Sắc mặt Quý Hòa cũng trở nên khó coi, nàng ta và Tạ ma ma nhìn nhau.
Người đến chẳng lẽ lại là Tây Cương Vương?
Tuy rằng Tây Cương Vương kia đã phong nàng ta làm phi tử, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng qua đêm ở đây, thật ra bọn họ đều hiểu được, Tây Cương Vương cũng không thật sự thích người từng là vương tẩu như nàng ta, hắn ta chỉ muốn danh tiếng tốt của nàng, muốn vương vị của hắn ta trở nên danh chính ngôn thuận hơn một chút mà thôi.
“Công chúa đã đi ngủ rồi.” Tạ ma ma thấp giọng nói.
Tiêu Vũ nói: “Quý Hòa cô cô...”
Một tiếng Quý Hòa cô cô này khiến người trong phòng giật mình hoảng sợ.
Quý Hòa không kịp đợi Tạ ma ma đi mở cửa, bản thân đã vội vàng chạy ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Vũ đang đứng bên ngoài.
Quý Hòa đưa tay kéo Tiêu Vũ vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Lúc này Tiêu Vũ mới phát hiện ra cô cô của mình đi chân trần chạy đến, hoàn toàn không mang giày.
Tiêu Vũ nhắc nhở: “Cô cô hay là ngồi xuống nói chuyện đi, mặt đất rất lạnh.”
Tạ ma ma đi đến đỡ Quý Hòa Công chúa ngồi xuống.
Lúc này, cả hai người đều nhìn người trước mặt.
Tiêu Vũ mặc trên người một bộ y phục đơn giản, trông giống như chuẩn bị đi ngủ, có vẻ rất tùy ý.
Tạ ma ma nói: “Người này là... Thái Bình Công chúa sao?”
Tiêu Vũ vội vàng hành lễ: “Người chắc là Tạ ma ma đúng không, ta là A Vũ, người gọi ta là A Vũ là được!”
Lúc trước, Tạ ma ma là người của Tạ gia, xem như họ hàng xa với mẫu tộc của nàng.
Tạ ma ma lau nước mắt: “Thật không ngờ... A Vũ Công chúa đã lớn thế này rồi.”
Quý Hòa nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, ngươi đã xem thư của ta chưa?”
Tiêu Vũ ngơ ngác hỏi: “Thư gì?”
“Vậy ngươi vào cung làm gì?” Quý Hòa hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Hôm nay ta thấy cô cô dường như có lời gì đó khó nói, cho nên muốn tới hỏi xem, có phải cô cô thật sự có chuyện gì đó không tiện nói ở trước mặt mọi người hay không?”
Nói đến đây, Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Hôm nay ta muốn gặp riêng cô cô, Tây Cương Vương kia không đồng ý... Ta cảm thấy rất không bình thường.”
Quý Hòa im lặng một lúc rồi nói: “Không có gì bất thường cả, hắn ta chỉ sợ ta quá nhớ nhà thôi.”
“A Vũ, ngươi quay về Đại Ninh trước đi, ta ở đây rất tốt.” Quý Hòa tiếp tục nói.
Nội dung trong thư cũng không có gì quan trọng, ngoại trừ việc hy vọng Tiêu Vũ rời đi càng sớm càng tốt.
Tiêu Vũ thấy Quý Hòa như vậy, cau mày nói: “Cô cô, chúng ta là người thân ruột thịt, người vì Tiêu thị nên mới gả đi xa, có chuyện gì khó xử người hãy nói cho ta biết.”
Quý Hòa lắc đầu: “Ta không có gì khó xử cả.”
Tuy rằng Tiêu Vũ không suy nghĩ cẩn thận, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra, trong lòng Quý Hòa nhất định có gì đó khó nói thành lời.
Vì vậy, Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Thật không dám giấu giếm, ta đến Tây Cương lần này chính là gì muốn nghênh đón người trở về triều đình, nếu người bằng lòng, Đại Ninh vĩnh viễn là nhà của người.”
Quý Hòa nghe xong câu này thì có hơi sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Vũ.
Nhưng sau đó, Quý Hòa lại mỉm cười bất lực: “A Vũ, ta biết ngươi hy vọng cô cô trở về, nhưng cô cô đã gả cho người khác, bây giờ là người của Ô gia.”
“Ta lại mang thân phận Công chúa hòa thân, sao có thể nói về là về.” Quý Hòa tiếp tục nói.