.
Chương 779: Vẫn Còn Nhớ Người Cô Cô Như Ta
Tiêu Vũ: “Chuyện này người không cần phải lo lắng, người chỉ cần biết, bản thân có muốn quay về hay không.”
“Trước khi đi Tây Cương lần này, huynh trưởng đã nói với ta, dù phải trả bất cứ giá nào, chỉ cần cô cô muốn quay về, lập tức đưa cô cô về nhà!” Tiêu Vũ nghiêm túc nói.
Nhìn vẻ mặt hoàn toàn không có chút giả dối nào của Tiêu Vũ.
Hai mắt Quý Hòa Công chúa đỏ lên: “A Dục... Vẫn còn nhớ người cô cô như ta.”
Chỉ là, tâm tư của hai đứa trẻ này quá mức chân thành, hai người càng chân thành như vậy, nàng ta lại càng không muốn gây thêm phiền phức cho hai người.
Tiêu thị vừa mới phục quốc bao lâu? Tuổi hai người vẫn còn trẻ, ở trong mắt nàng ta vẫn là hai đứa trẻ, gánh vác cả giang sơn Tiêu thị, phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn?
Nhưng bọn họ vẫn muốn đưa nàng ta về nước, càng sớm càng tốt.
Trong lòng Quý Hòa Công chúa có một cảm giác khó tả.
Nàng ta cảm thấy lòng ngực ê ẩm, tê dại.
Hai mắt cũng đau nhức.
Quý Hòa mím môi nói: “A Vũ, trở về nói với huynh trưởng của ngươi, ta sống rất tốt.”
Tạ ma ma nghe vậy, hơi cụp mắt xuống, nước mắt không ngừng rơi xuống từ đôi mắt đục ngầu.
“Công chúa... Người... Tại sao không nói ra nỗi khổ trong lòng?” Tạ ma ma ngẩng đầu lên, đã không cách nào kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.
Quý Hòa thấp giọng mắng: “Ma ma, không được nói lung tung!”
“A Vũ có thể đến thăm ta, ta đã rất vui rồi.” Quý Hòa dùng ánh mắt trìu mến nhìn Tiêu Vũ.
Lúc này nếu Tiêu Vũ còn không xác định được trong đó có ẩn tình gì thì chính là kẻ ngốc.
Thế là Tiêu Vũ nói tiếp: “Bây giờ Đại Ninh binh hùng tướng mạnh! Cô cô, người thật sự không cần nghĩ nhiều cho ta nữa đâu, lần này người phải nghĩ cho bản thân mình!”
Vị Công chúa này, trước nay đã vì giang sơn, vì bách tính mà hi sinh hạnh phúc của bản thân.
Quý Hòa Công chúa gả đi đã sắp hai mươi năm rồi.
Từ một cô nương biến thành một nữ tử đầy u sầu.
Nàng ta đã trải qua bao nhiêu dằn vặt và ngăn trở đây?
Nàng ta đã hi sinh đủ nhiều rồi!
“Tạ ma ma, cô cô ta không nói vậy thì ngươi nói đi.” Tiêu Vũ nói.
Lần này Tạ ma ma đã thu hồi tâm tư: “Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là Công chúa thường xuyên nhớ nhà mà thôi, có điều hiện tại Công chúa đã có hai đứa nhỏ, đã sớm hòa nhập với Tây Cương rồi, quả thực không có khả năng cùng về Đại Ninh với ngươi.”
“Ta có biểu đệ biểu muội sao? Hiện tại bọn họ đang ở đâu?” Tiêu Vũ mong chờ hỏi.
Hoàng tộc Tiêu thị điêu linh ít ỏi.
Cho nên Tiêu Vũ rất quan tâm tới thân thích này.
Nếu không năm đó cũng không đối xử tốt với Nam An Vương với Tiêu Tiên Nhi như thế, chỉ tiếc hai cha con nhà đó cũng không phải là người tốt gì.
Nhưng bây giờ vị cô cô này, người tốt như thế nên đứa nhỏ của nàng ta cũng sẽ rất tốt!
Nếu thật sự có thể đối xử chân thành với nhau thì nàng cũng bằng lòng có thêm một nhà thân thích.
Quý Hòa Công chúa suy nghĩ chốc lát, nói: “Hiện tại bọn họ không ở Đan Thành, lần này sợ là ngươi không gặp được bọn họ rồi.”
“Ta còn chưa hỏi ngươi, làm sao ngươi có thể đột nhập vào tẩm điện của ta? Lúc tới có bị người khác phát hiện không?” Quý Hòa Công chúa hỏi.
Giọng điệu của nàng ta có mấy phần lo lắng.
“Nếu để người biết ban đêm ngươi lẻn vào sợ là sẽ gây ra không ít phiền phức...” Quý Hòa nói tiếp.
Không phải nàng ta sợ phiền phức cho bản thân.
Người nàng ta đã như thế này rồi, còn có thể phiền đến bước nào nữa.
Nàng ta là sợ Tiêu Vũ sẽ chịu thiệt.
Nếu Ô Chuy kia mà biết hành động của Tiêu Vũ chắc chắn hắn ta sẽ không để Tiêu Vũ dễ dàng rời đi như thế.
Tiêu Vũ tùy tiện nói: “Ta cứ đi vào như thế, chắc là không ai phát hiện đâu.”
“Cô cô, thật sự nói cho người biết, ta đã bái cao nhân làm sư rồi, vượt nóc băng tường là tuyệt kỹ của ta.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Bái sư rồi?” Quý Hòa có chút ngoài ý muốn.
Tiêu Vũ gật gật đầu: “Ta bái Độc Cô Cầu Bại, đã thông thạo võ công rồi.”
“Độc Cô Cầu Bại là người nào?”
“Là đệ nhất cao thủ của Đại Ninh ta, cô cô không ở trong giang hồ nên có lẽ không biết người này.” Tiêu Vũ cười nói.
Lúc này nếu những người quen thuộc với Tiêu Vũ nghe được những lời như thế này, chắc chắn sẽ biết Tiêu Vũ là đang mãn chủy bào mã xa*
*Câu gốc là mãn mãn chủy bào hỏa xa: ý chỉ những người nhanh mồm nhanh miệng, nói những lời vô lý không đáng tin.