.
Chương 784: Mưu Đồ Gây Rối Của Tây Cương Vương
Tô Lệ Nương tiếp lời nói: “Vậy nhất định là bởi vì ông trời ký thác kỳ vọng vào ngươi, không muốn ngươi sớm ngày tu thành chính quả đắc đạo thành tiên, nên là hãy làm tốt tiểu hoàng tôn của ngươi đi.”
Lời này nghe có chút gượng ép.
Dù sao lúc trước Tiêu Nguyên Cảnh chỉ muốn học tuyệt thế võ công, cũng không phải muốn thành tiên.
Nhưng dù sao cậu bé vẫn còn nhỏ tuổi, một khi bị lừa như vậy thì sự việc cũng coi như xong.
Một canh giờ sau.
Họ đã đến khu săn bắn.
Tây Cương Vương ngồi trên đài cao.
Phía dưới là khu vực có rào chắn.
Lúc trước Tiêu Vũ còn tưởng rằng bãi săn là một nơi giống như địa điểm săn bắn của Đại Ninh, trong bãi săn, các hoàng tộc có thể săn thú, có thỏ, cáo và những động vật nhỏ không đủ mạnh để làm người khác bị thương.
Nhưng mảnh đất phía dưới... Người đang đánh nhau bên trong.
Một người đàn ông và một con gấu đen?
Tiêu Vũ cau mày khi nhìn thấy cảnh này.
Người đó đánh với gấu đen?
Đây không phải là đưa người đi làm điểm tâm cho gấu đen sao? Còn có chút lương tâm và nhân tính hay không?
Ngay lúc Tiêu Vũ muốn mở miệng nói chuyện, con gấu đen kia đã giẫm lên người dưới chân khiến người đàn ông tắt thở.
Tô Lệ Nương nhìn thấy cảnh này, nàng ấy cũng không có quá nhiều biểu cảm, mà là mặt không chút thay đổi nhìn đi chỗ khác.
Tiêu Vũ nhìn thấy tay Tô Lệ Nương khẽ run rẩy, biết trong lòng Tô Lệ Nương hẳn là đang cuộn sóng ngầm.
Tô Lệ Nương nhìn như họa quốc yêu dân, nhưng lại không phải yêu phi.
Có thể không ai tin, nhưng Tô Lệ Nương quả thực là một người mềm lòng.
Nếu không thì Dung Phi và Tô Lệ Nương sẽ không thể chơi với nhau được.
Tiêu Vũ nắm lấy tay Tô Lệ Nương.
Lúc này Tô Lệ Nương mới bình tĩnh lại.
Tây Cương Vương đã đứng dậy, hắn ta vươn tay muốn kéo Tô Lệ Nương lên đài cao.
Ai mà ngờ được Tiêu Vũ đã dùng sức đẩy Tô Lệ Nương lên cùng mình.
Tây Cương Vương cười nói: “Không ngờ Tiêu Công chúa còn có tài năng như vậy.”
Tiêu Vũ chỉ cười không nói.
Hắc Phong đi theo phía sau âm thầm nghĩ, chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, đắc tội với Công chúa của chúng ta thì chẳng khác nào ngươi bị gạch tên trong sổ sinh tử, chờ chết đi ngài!
Tây Cương Vương đưa tay làm động tác mời: “Công chúa, Tô nương nương, mời đi bên này.”
Tiêu Vũ liếc mắt một cái.
Bên trái và bên phải Tây Cương Vương đều có một vị trí.
Hai người bọn họ muốn ngồi xuống, thành cái gì?
Tiêu Vũ ra lệnh: “Hắc Phong, đem cái ghế kia dời sang một bên, ta và Tô nương nương muốn ngồi cùng nhau.”
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Vũ an vị ở giữa Tô Lệ Nương và Tây Cương Vương.
Tây Cương Vương cau mày nhìn Tiêu Vũ như thể không ngờ rằng Tiêu Vũ lại không có mắt như vậy.
Thế nhưng, xét từ góc độ lập trường của Tiêu Vũ thì nàng làm như vậy hoàn toàn không hề có vấn đề gì! Trái lại, Tây Cương Vương mới là người tự cao tự đại khi cho rằng mọi người trong thiên hạ đều phải bợ đỡ mình.
Thậm chí Tây Cương Vương còn nghĩ, tại sao Công chúa của Đại Ninh lại đưa Hoàng phi của Đại Ninh tới đây? Chắc chắn đây là hành động cho thấy nàng ngầm đồng ý chuyện này!
Thế nhưng bây giờ Tiêu Vũ lại ngồi xen vào giữa như vậy, Tây Cương Vương lập tức thấy không vui.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Thưa Vương thượng, sao cô cô của ta lại không tới?”
“Hôm qua cô cô của ngươi bị trúng gió lạnh, đêm xuống đổ bệnh, đêm qua ta ở bên nàng ấy suốt đêm nhưng đến giờ nàng ấy vẫn chưa khỏe lại…” Tây Cương Vương nói với vẻ lo lắng ra mặt.
Tiêu Vũ nghe vậy, tuy ngoài miệng cười nhưng trong lòng không hề cười.
Ngoài mặt cười híp mắt nhưng trong lòng thầm chửi tục.
Hôm qua nàng đã đích thân đi gặp Quý Hòa cô cô, mặc dù tâm trạng của Quý Hòa cô cô không được tốt nhưng sức khỏe thì rất tốt.
Hơn nữa, nàng còn lặng lẽ thay đổi nước mà Quý Hòa cô cô dùng để pha trà, không dám nói uống vào có thể kéo dài tuổi thọ nhưng chắc chắn là sẽ không bị cảm lạnh.
Hiện tại, Tiêu Vũ càng thêm khẳng định Tây Cương Vương không phải là hạng người tốt đẹp gì.
Tây Cương Vương nhìn lướt qua Tiêu Vũ để nhìn Tô Lệ Nương.
“Tô nương nương nếm thử những loại bánh ngọt này đi, tất cả đều là đặc sản của Tây Cương bọn ta, ta cố ý chuẩn bị nó cho nương nương đấy.” Tây Cương Vương cười híp mắt nói.
Võ Vương nghe vậy bực tức thở phì phò to hơn.
Tô Lệ Nương nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn Vương thượng.”
Tây Cương Vương thấy Tô Lệ Nương không có biểu hiện gì đặc biệt với mình nên hỏi tiếp: “Nương nương có thích xem đấu thú không?”
Tô Lệ Nương nhìn xuống, cười khẽ một tiếng: “Người bình thường thi đấu thì có gì thú vị đâu, nếu như Vương thượng có thể đích thân xuống dưới biểu diễn một phen thì còn hơi thú vị một chút.”