Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 792 - Chương 792: Tất Nhiên Là Vì Tiêu Công Chúa Là Thái Tử Phi Tương Lai Của Ngụy Quốc Chúng Ta

. Chương 792: Tất Nhiên Là Vì Tiêu Công Chúa Là Thái Tử Phi Tương Lai Của Ngụy Quốc Chúng Ta
Nhắc đến chuyện từ hôn này, thật ra Tiêu Vũ cảm thấy mình đã nói rất rõ rồi, không nhất thiết phải gióng trống khua chiêng lần nữa, làm vậy chẳng khác nào tiếp tục sỉ nhục người ta. Vì thế người bên ngoài không biết cũng là chuyện hiển nhiên.

Bình thường Võ Vương cũng sẽ không nhớ đến chuyện hôn ước này. Nhưng bây giờ nhìn thấy tên Ô Trì này lại quang minh chính đại nói những lời này với Tiêu Vũ, khiến Võ Vương rất khó chịu.

Trên thực tế, Võ Vương đã chướng mắt với hai phụ tử Ô Chuy và Ô Trì này từ rất lâu rồi. Nếu đang ở Ngụy quốc, chắc chắn Võ Vương đã xắn ống tay áo đánh người khiến mình chướng mắt như vậy rồi, đến khi nào phục thì thôi. Làm gì còn có chỗ để chèn ép mình?

Võ Vương đã đi theo đội ngũ của Tiêu Vũ từ lâu, bây giờ cũng không còn kích động như trước. Biết đây là chuyện của Tiêu Vũ nên đã kiềm chế bản thân, đợi Tiêu Vũ đi giải quyết.

Tiêu Vũ nói: “Vô sỉ Vương tử, ta không thể nhận lấy ý tốt của ngươi.”

“Tại sao?” Ô Trì hỏi.

Võ Vương không nhịn được lên tiếng: “Tất nhiên là vì Tiêu Công chúa là Thái tử phi tương lai của Ngụy quốc chúng ta.”

Ngụy quốc đã dâng vị trí Thái tử phi cho Tiêu Vũ rồi. Tiêu Vũ còn chưa xác định có nên chấp nhận hay không. Vậy mà một Vương tử Tây Cương nhỏ bé lại muốn lập Vương tử phi. Hắn ta lấy đâu ra mặt mũi để nói ra những lời này.

Sắc mặt Ô Trì rất khó coi, nhưng trong tích tắc đã nở nụ cười.

“Chẳng phải Đại Ninh các ngươi có một câu nói là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu à? Ta chỉ đang hỏi thôi mà, nếu Tiêu Công chúa đã có mối lương duyên, vậy thì chuyện này coi như thôi vậy.” Ô Trì rất tự nhiên nói.

“Ta đứng đây lấy trà thay rượu, mời Công chúa một ly. Chuyện này coi như bỏ qua, thế nào?” Ô Trì nói xong thì đi châm trà.

Tiêu Vũ liếc nhìn, hành động của Ô Trì không rõ rệt, người bình thường khó mà phát giác. Thế nhưng năm giác quan của Tiêu Vũ đều nhạy bén, cộng thêm đã sớm có sự chuẩn bị, cho nên đã nhanh chóng phát hiện ra hành động vặt vãnh của Ô Trì.

Ô Trì đã bỏ thêm thứ gì đó vào trong nước trà. Nghe nói thứ này tên là Triền Ti Cổ gì đó... Nghe nói có thể khiến người trúng cổ nảy sinh tình cảm với Ô Trì.

Tiêu Vũ nhận lấy nước trà, rồi uống vào bụng dưới ánh mắt xấu xa của Ô Trì. Trên thực tế... Tất nhiên là nàng không uống rồi, mà là di chuyển nước trà này vào trong không gian.

Ý cười trên mặt Ô Trì càng đậm hơn: “Vậy hôm nay ta không làm phiền Công chúa nữa, xin cáo từ trước.”

Cổ trùng này... Cũng phải đợi thuốc phát huy công dụng mới được.

Tiêu Vũ đưa mắt nhìn Ô Trì rời đi.

Võ Vương chẳng hề khách sáo nói: “Tiêu Công chúa, cho dù ngươi không đến Ngụy quốc của ta làm Thái tử phi, cũng đừng bao giờ nghĩ không thông mà gả cho hạng người này.”

Tiêu Vũ gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi.”

Võ Vương nói tiếp: “Ta cứ cảm thấy người này ẻo lả, nhưng không nói ra được chỗ nào kỳ quái.”

Tiêu Vũ nở nụ cười: “Xem ra chúng ta là tư tưởng lớn gặp nhau.”

Võ Vương thấy bộ dạng này của Tiêu Vũ thì hoàn toàn yên tâm.

Tiêu Vũ trở về phòng, đi vào không gian. Sau đó quan sát nước trà đã được mình di chuyển vào trong bát. Ở bên trong... Nếu nhìn kỹ sẽ có một con sâu nhỏ trong suốt đang cuộn trào. Chắc hẳn đây là Triền Ti Cổ gì kia, đúng không?

Ánh mắt của Tiêu Vũ nhìn lướt qua trong không gian... Cuối cùng dừng lại trên người đám Nhị sư huynh.

Nàng cứ đắn đo lựa chọn trong chuồng heo. Mới đầu nàng chỉ tay vào một con heo nái màu đen, nhưng rất nhanh, Tiêu Vũ đã dời mắt chỉ vào một con heo đực với răng nanh dài.

Tiêu Vũ nói với heo đực: “Vận may của ngươi đến rồi.”

Nếu heo đực có suy nghĩ, nhất định sẽ nói một câu, ta cho ngươi vận may này đấy ngươi có cần không?

Đàn heo rừng này được xem là loài vật ngu xuẩn trong không gian của Tiêu Vũ, tất nhiên lúc này sẽ không hiểu ý của nàng.

Tiêu Vũ đổ thẳng nước trà này vào trong thức ăn của heo rừng, rồi đứng nhìn heo rừng ăn hết chúng.

Chẳng mấy chốc... con heo rừng này đã trở nên nóng nảy, cứ đi qua đi lại trong chuồng heo.

Tiêu Vũ đã mang thẳng con heo rừng này đến Vương tử phủ. Nàng dịch chuyển tức thời đến, người không bước ra ngoài, mà chỉ thả heo rừng ra.

Còn Ô Trì, khi trở về Vương tử phủ... heo rừng đã đợi hắn ta ở trong phòng rồi.
Bình Luận (0)
Comment