.
Chương 803: Vua Kinh Sợ
Tiêu Vũ nắm tay Ô Á, lắc mạnh, thể hiện sự nhiệt tình của mình.
Còn Ô Thạch...
Quên đi.
Triều đại này nhấn mạnh sự phân biệt giữa nam và nữ.
Tiêu Vũ cũng không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có.
Ô Thạch giật mình: “Ngươi thực sự là Thái Bình Công chúa ư?”
“Xin ngươi đó, đừng gọi phong hào đó, ta không xứng, ngươi gọi ta là Nồi Sắt Công chúa còn tốt hơn cái đó.” Tiêu Vũ cười nói.
“Nồi Sắt Công chúa? Ý là nước Đại Ninh vững như sắt đá phải không?” Ô Thạch giải thích.
Tiêu Vũ không biết phải giải thích thế nào, Nồi Sắt không phải Nước Sắt.
Dù sao cũng không thể kể cho người thân mới nhận lại về lịch sử trộm nồi huy hoàng của mình phải không?
Đám Tiêu Vũ đi cứu người, đi đi về về chỉ mất nửa canh giờ.
Sau khi nói chuyện với huynh muội, tâm trạng hai người ổn định rõ rệt, vì thế Tiêu Vũ lại đi tìm Ngụy Ngọc Lâm.
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm trở về, vẻ mặt trầm tư nói: “A Vũ, tiếp theo chúng ta còn phải đến Tây Cương một lần nữa.”
Đã cứu được người về rồi, nhưng đây không phải mục đích cuối cùng.
Vẫn phải trả thù!
Lần này Ngụy Ngọc Lâm triệu tập thêm nhiều người hơn.
Ngụy Ngọc Lâm lạnh lùng nói: “Nếu Tây Cương Vương dám phản kháng, chúng ta sẽ san bằng Tây Cương!”
Nói đến đây, Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng nói: “Vương vị Tây Cương này là của A Vũ, A Vũ muốn ai làm Tây Cương Vương thì sẽ cho người đó!”
Nhìn dáng vẻ khí phách bá đạo của Ngụy Ngọc Lâm này.
Tiêu Vũ rất khó liên tưởng người trước mắt với con tin yếu ớt không thể tự lập nổi trước kia.
Đây mới thật là giả heo ăn thịt hổ!
Ngụy Ngọc Lâm chính là thợ săn cao cấp!
Tiêu Vũ gật đầu, bây giờ không gian của nàng không dùng được, chỉ có thể trông cậy vào Ngụy Ngọc Lâm.
Cả một ngày.
Tiêu Vũ ở trong Ngụy vương phủ.
Lòng Tiêu Vũ nóng như lửa đốt, nhưng vẫn kiềm chế sự kích động của mình lại.
Nơi túi Càn Khôn Lưỡng Cực ở bây giờ chính là hiện trường vụ án, nếu ban ngày quay lại có thể sẽ bị bắt quả tang.
Nhưng Tiêu Vũ cũng biết, xảy ra chuyện lớn như thế, chắc phụ tử Ô Chuy cũng không có thời gian gây khó dễ cho đám người Tô Lệ Nương, huống hồ còn có Thẩm Hàn Thu ở đó.
Ban đêm.
Ngụy Ngọc Lâm và Tiêu Vũ một lần nữa quay lại ngục tối.
Lúc này ngục tối hoàn toàn trống không.
Đương nhiên rồi, tù nhân đã đi hết, ai còn nghĩ là còn có người ở đây?
Bên trong không có thủ vệ, bên ngoài cũng vậy.
Nơi này cực kỳ bí mật.
Điều này tương đương với việc cung cấp cho Ngụy Ngọc Lâm một nơi để tập hợp quân mã.
Lần này không chỉ có ám vệ mà còn có binh sĩ Ngụy quốc.
Ngụy Ngọc Lâm bây giờ là Thái tử điện hạ, dùng túi Càn Khôn Lưỡng Cực một cách thoải mái, không che giấu chút gì.
Với thân phận hiện tại, đương nhiên hắn không sợ bị người ta phát hiện nữa.
Có được túi Càn Khôn Lưỡng Cực sẽ khiến hắn xứng đáng hơn với vị trí Thái tử.
Trong lúc nhất thời, mấy ngàn người tập trung ở đây.
Bọn họ ào ào kéo ra.
Trong thiên điện này, quân đã tập trung xong.
Hơn nữa… vẫn còn nhiều người tiếp tục kéo đến.
Ngụy Ngọc Lâm đã nói có mấy vạn đại quân làm hậu thuẫn!
Tất nhiên... Trong mắt Tiêu Vũ, bọn họ đã tới bên trong vương thành này rồi, muốn chiếm lấy vương thành thì thật sự không cần dùng quá nhiều người.
Lúc này Ô Thạch cũng đến.
Họ sẽ lấy danh nghĩa của Ô Thạch để đến chiếm lại hoàng cung, sẽ bớt đi nhiều rắc rối hơn.
Lúc này.
Trong tẩm điện của Quý Hòa Công chúa.
Quý Hòa Công chúa quỳ sụp xuống đất, sắc mặt tái mét.
Ô Chuy ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn Quý Hòa: “Hai đứa nghiệp chướng mà ngươi sinh ra rốt cuộc đã đi đâu?”
“Nô tỳ thật sự không biết.” Quý Hòa vẫn trả lời một câu như thế.
Nàng ta thực sự không biết.
Sau những chuyện vừa xảy ra, ngay cả người viết truyện cũng chưa chắc nghĩ ra được cốt truyện như thế này.
Ai có thể tin rằng sẽ có chuyện ly kỳ như vậy xảy ra chứ!
Ô Trì nhìn Ô Chuy nói: “Phụ vương, nhi thần có một cách...”
“Nói đi!”
Ô Trì thì thầm vào tai Ô Chuy.
Ô Chuy nghe xong, lập tức nói: “Không tồi, quả là một diệu kế đấy.”
“Bảo mọi người, nếu hai đứa nghiệt chủng đó không xuất hiện trong nửa canh giờ, ta sẽ lấy mạng Quý Hòa Công chúa!” Ô Chuy cười lạnh nói.
“Ngoài ra, phái người vây kín biệt viện của sứ thần Đại Ninh cho ta!” Ô Chuy định hoàn toàn trở mặt.
Hoàn toàn không muốn để sứ thần trở về.
Ai ngờ...