.
Chương 804: Ai Nói Hắn Đơn Thương Độc Mã
Giọng nói của Ô Thạch vang lên: “Các ngươi đang tìm ta à?”
“Ha! Thằng ngu này thật sự chui đầu vào lưới rồi!” Ô Trì rất hồ hởi.
Trước đây Ô Thạch là Vương tử, là người kế vị tương lai, còn Ô Trì phải luôn phụ thuộc người ta. Nhưng bây giờ, Ô Trì hắn ta mới là người cao quý đó, nên khi thấy Ô Thạch, hắn ta cực kỳ có cảm giác ưu việt.
Sắc mặt Quý Hòa Công chúa càng tái mét.
Nàng ta sốt ruột nói: “Ô Thạch, sao ngươi lại đến đây, mẫu phi chết cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn! Ngươi mau chạy trốn đi!”
“Trốn? Thằng ngu ngốc này, đơn thương độc mã tới đây mà cũng muốn trốn ư?” Ô Chuy cười lạnh.
“Nếu như các ngươi đã không biết an phận như thế, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi.” Ô Chuy nói tiếp.
Một tràng cười khẽ vang lên.
Kế đó Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm sóng vai nhau bước tới.
Cùng bước vào còn có các tướng sĩ Ngụy quốc.
Tiêu Vũ cười nửa miệng: “Ai nói hắn đơn thương độc mã?”
Ngụy Ngọc Lâm đứng bên cạnh Tiêu Vũ khiến nàng cảm thấy, dù không có không gian cũng cực kỳ vững tâm.
Sắc mặt Ô Chuy tái mét: “Tiêu Công chúa, ngươi thế này là có ý gì?”
“Ta cũng muốn hỏi ngươi có ý gì.”
“Lại dám mưu hại Công chúa hòa thân của Đại Ninh bọn ta...”
“Người đâu, bắt lấy chúng!” Tiêu Vũ cũng không muốn nghe Ô Chuy nói gì nữa.
Nhân vật phản diện đều chết vì nói nhiều.
Việc cấp bách là bắt trói.
Binh sĩ Ngụy quốc không nhúc nhích, Ngụy Lục khẽ quát: “Không nghe Thái tử phi tương lai ra lệnh à?”
Các tướng sĩ Ngụy quốc lập tức xông lên!
Chẳng mấy chốc, phụ tử Ô Chuy và Ô Trì đã bị bắt.
Như câu bắt giặc phải bắt vua trước.
Lúc này những người canh giữ hoàng thành hoàn toàn không hay biết chuyện gì xảy ra bên trong.
Tiêu Vũ bước tới, đỡ Quý Hòa Công chúa dậy, ấm áp nói: “Cô cô, ta đã nói rồi, về sau Đại Ninh sẽ không để Công chúa hòa thân nữa, cũng sẽ không để Công chúa đã hòa thân bị ức hiếp nữa!”
Mắt Quý Hòa Công chúa rơm rớm nước mắt.
Ô Thạch đi tới nói: “Mẫu phi, là biểu muội… còn có biểu muội phu giúp đỡ chúng ta.”
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Không phải biểu muội phu.”
Ô Thạch lập tức nói: “Ta biết rồi, biểu muội đang ngại đúng không?”
Tiêu Vũ: “…”
Có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Ngụy Ngọc Lâm hài lòng nhìn Ô Thạch, thằng nhãi này… Cũng không uổng công mình điều binh cứu người.
Xem ra, Ngụy quốc và Tây Cương phải tăng cường hợp tác mới được!
Nước mắt của Quý Hòa Công chúa đã chảy xuống.
Cảm giác ẩm ướt và ấm áp làm ấm lòng Quý Hòa Công chúa.
Quý Hòa Công chúa nói: “Tiêu Mẫn ta có đức hạnh gì, có năng lực gì mà khiến mẫu quốc nhớ đến như vậy chứ!”
“Cô cô, từ hôm nay trở đi, Tây Cương này chính là của người!” Tiêu Vũ lớn tiếng nói.
Quý Hòa Công chúa dời tầm mắt lên người Ô Thạch: “Biểu huynh của ngươi vốn là Vương tử tốt do phu quân ta đã định từ sớm, vậy để hắn quản lý Tây Cương được không?”
Khi nói điều này, Quý Hòa Công chúa vẫn có chút bất an.
Tuy rằng Tiêu Vũ có vẻ cũng có ý này, nhưng hiện tại toàn bộ hoàng cung Tây Cương đều nằm dưới sự kiểm soát của Tiêu Vũ và vị Thái tử Ngụy quốc, nàng ta vẫn cảm thấy hơi chột dạ.
Tiêu Vũ gật đầu: “Đương nhiên có thể!”
“Để chúc mừng biểu huynh của ta kế vị, lát nữa ta sẽ gửi quà chúc mừng của Đại Ninh. Nếu có người không phục biểu huynh, Đại Ninh cũng sẽ xuất binh.”
Nói đến đây, Tiêu Vũ dừng một chút, bổ sung: “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là biểu huynh nhất định phải là một vị Vương thượng tốt, liêm chính yêu dân.”
Ô Thạch rất khí khách hứa hẹn: “Biểu muội, ngươi cứ yên tâm, đó là chuyện ta nên làm.”
“Hôm nay... thật sự cảm ơn ngươi.” Ô Thạch nói xong, chắp tay hành lễ.
Quý Hòa Công chúa nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, ngươi nhất định phải ở lại đây thêm mấy ngày nữa, đợi Ô Thạch đăng cơ ngồi ổn vương vị, có thể đưa ta cùng về Đại Ninh một lần được không?”
Nàng ta muốn về thăm lại quê hương.
Tiêu Vũ cười nói: “Đương nhiên là được.”
“Vốn dĩ lần này ta muốn đưa cô cô về nhà mẹ đẻ đấy, bây giờ Ô Thạch biểu huynh đã là Tây Cương Vương, từ nay hai bên đều là nhà của cô cô.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Quý Hòa Công chúa lau nước mắt, thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không ngờ mình còn có thể nở mày nở mặt như vậy.
Tiêu Vũ mệt mỏi duỗi thắt lưng: “Cô cô, cũng muộn rồi, chuyện còn lại giao cho mọi người, ta về nghỉ ngơi trước được không?”
Quý Hòa Công chúa gật đầu nói: “Được.”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, ta thì sao?”
Tiêu Vũ liếc nhìn Ngụy Ngọc Lâm, nói: “Nếu có thời gian thì cùng ta đến hành quán.”