Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 805 - Chương 805: Có Phải Gặp Nguy Hiểm Gì Không

. Chương 805: Có Phải Gặp Nguy Hiểm Gì Không
Ngụy Lục ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ, điện hạ nhất định có thời gian, cho dù không có thời gian thì cũng vẫn có thể thu xếp được thời gian.

Đúng như Ngụy Lục nghĩ, Ngụy Ngọc Lâm lập tức cười nói: “Ta đương nhiên có thời gian, nhưng không biết có làm phiền nàng hay không...”

“Nếu như ngươi sợ làm phiền ta... vậy...” Tiêu Vũ nói đến đây thì dừng lại một chút.

Ngụy Ngọc Lâm lúc này e là đã hối hận đến xanh ruột rồi.

Tiêu Vũ đã mở miệng mời hắn rồi, sao hắn còn nói khách sáo làm gì nữa?

Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm cau mày, có vẻ có chút căng thẳng, nàng nói tiếp: “Đó chính là nghĩ nhiều rồi!”

“Đi thôi! Lát nữa ta sẽ nướng sầu riêng cho ngươi ăn!” Tiêu Vũ hào phóng nói.

Ngụy Ngọc Lâm: “...”

Giờ phút này, đừng nói là sầu riêng nướng, cho dù là phân lợn nướng, hắn cũng phải đi.

Ngụy Ngọc Lâm ra lệnh: “Ngụy Lục, ngươi rút một bộ phận đi bảo vệ bọn ta, số người còn lại giao cho Quý Hòa Công chúa.”

Ngụy Lục đáp: “Vâng.”

Khi trở lại hành quán của Công chúa.

Tiêu Vũ bước vào hành quán trước.

Vừa mới bước vào, Tiêu Vũ đã bị Tô Lệ Nương và cả Tiêu Nguyên Cảnh ngăn lại.

Tô Lệ Nương lo lắng nói: “A Vũ, ngươi đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về? Có phải gặp nguy hiểm gì không?”

Trước đó Tiêu Vũ cũng thường xuyên có thời gian mất tích, nhưng lần này thì khác.

Lần này là trên đất Tây Cương, Tô Lệ Nương vẫn rất lo lắng.

Tiêu Nguyên Cảnh cũng bày ra vẻ mặt lo lắng: “Cô cô, chẳng phải người nói đi cứu người sao? Sao đến tối muộn mới trở về?”

Đêm qua Tiêu Vũ đi cứu người, cả một ngày trời cũng không quay về, hôm nay gần tới giờ tý rồi... Bọn họ lo đến mức ngủ không được.

Nhưng vào lúc này, Ngụy Ngọc Lâm mặc một thân cẩm y chậm rãi đi tới.

Ngụy Ngọc Lâm bây giờ, địa vị cao sang, trên người ít đi vài phần yếu ớt xưa kia, thêm nhiều phần khí chất thanh quý.

Trên thực tế, Ngụy Ngọc Lâm vẫn như vậy, chỉ là bây giờ Ngụy Ngọc Lâm không cần ngụy trang, không cần giấu mình trong vỏ bọc, cũng không cần giấu dốt nữa.

Tô Lệ Nương thấy Ngụy Ngọc Lâm, trừng ra vẻ mặt kinh ngạc, muốn nói lại thôi.

Nàng ấy lo cả một ngày, không ngờ Công chúa không những chẳng sao.

Phi phi phi, nàng ấy nghĩ thế tuyệt đối không phải hy vọng Công chúa có chuyện gì đâu.

Chỉ là không ngờ, Công chúa có thể ở cùng Ngụy Ngọc Lâm!

Tiêu Nguyên Cảnh há mồm, quyết định im lặng, không phát biểu ý kiến gì.

Ngụy Ngọc Lâm cúi đầu hành lễ với Tô Lệ Nương: “Bái kiến Tô nương nương.”

Tiếp đó, Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Nguyên Cảnh nói: “Cũng bái kiến Tiêu tiểu điện hạ.”

Tô Lệ Nương liếc Ngụy Ngọc Lâm một cái, rồi kéo tay Tiêu Vũ: “A Vũ, người qua đây với ta.”

Nói rồi hai người đi sang phòng trong.

Tô Lệ Nương xụ mặt nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, ngươi nói xem rốt cuộc bây giờ ngươi và Ngụy Ngọc Lâm có ý tứ gì?”

Vẻ mặt Tiêu Vũ mơ hồ: “Cái gì?”

“Ta nói, hai người các ngươi bây giờ có phải đã tốt rồi không?” Tô Lệ Nương hỏi.

Tiêu Vũ nói: “Không có chuyện đó.”

“Không có chuyện ấy sao hắn có thể từ Ngụy quốc đến tìm ngươi?” Tô Lệ Nương tiếp tục.

Tiêu Vũ lập tức phản bác: “Vậy Võ Vương cũng từ Ngụy quốc đuổi theo tới đây, chẳng lẽ ngươi và Võ Vương cũng tốt rồi sao?”

Tô Lệ Nương ho nhẹ một tiếng: “Ngươi đừng cãi lại ta, ta quan tâm ngươi thôi.”

“Ta cũng coi như là nửa nương của ngươi, chuyện của ngươi, ta quan tâm một chút cũng không được sao?” Tô Lệ Nương liếc Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ mở to hai mắt nhìn!

Tô Lệ Nương nói cái gì?

Nàng coi Tô Lệ Nương là tỷ muội, Tô Lệ Nương coi nàng là nữ nhi ư?

Tiêu Vũ cảm thấy tâm lý mình bị tổn thương rồi.

Tô Lệ Nương thấy Tiêu Vũ không nói lời nào, hai mắt ửng đỏ, ấm ức nói: “Ta biết, ta xuất thân kém, ngươi có lẽ cũng chán ghét người mẹ kế này...”

Tô Lệ Nương đã khóc như vậy.

Tiêu Vũ cảm thấy lòng mình như bị xé toạc, lập tức lấy khăn lau nước mắt cho Tô Lệ Nương: “Ngươi đừng khóc nữa, đừng nói làm mẹ kế của ta, cho dù làm cô nãi nãi của ta thì ta cũng đồng ý.”

Tiêu Vũ coi như hoàn toàn thua trận.

Nàng cũng hiểu ra, tại sao phụ hoàng mình lại bị ngũ mê tam đạo(*) đến vậy.

(*): chỉ chung những cái xấu, những thứ có thể làm con người sa ngã và mê hoặc.

Ai chịu nổi chứ!

Nàng cũng hiểu ra, thế giới này thật sự có Đát Kỷ tồn tại...

Chỉ là Tô Lệ Nương tuy có gương mặt của Đát Kỷ, nhưng tâm địa lại thiện lương, không muốn thực sự trở thành yêu phi gì cả.
Bình Luận (0)
Comment