.
Chương 813: Ai Nói Thế? Ta Bán Ngươi Làm Gì
Làm gì có chuyện Trân Châu thừa nhận mình không xinh đẹp bằng Tiêu Vũ, tuy rằng nàng ta đã nói xin lỗi Tiêu Vũ, không cảm thấy Tiêu Vũ là một nha đầu xấu, thế nhưng cũng không thấy Tiêu Vũ xinh đẹp hơn mình.
Nhưng nếu so với Tô Lệ Nương.
Nàng ta cam tâm tình nguyện chấp nhận việc Tô Lệ Nương xinh đẹp.
Tô Lệ Nương nói với vai trò người hòa giải: “Cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết, sau này mọi người đều là bằng hữu.”
Trân Châu nở nụ cười: “Tiêu Công chúa, sao hôm nay Ngụy Thái tử kia không đến cùng với ngươi?”
Tiêu Vũ nhìn Trân Châu một chút, nàng ta vẫn còn nhớ đến Ngụy Ngọc Lâm sao?
Nếu là mọi khi, chắc chắn Tiêu Vũ sẽ hào phóng đưa Trân Châu tới trước mặt Ngụy Ngọc Lâm, thế nhưng lúc này... Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng, đáp: “Hắn hơi mệt chút, đã nghỉ ngơi rồi.”
Vừa dứt lời.
Tiêu Vũ đã nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm và Ngụy Lục cũng tới quán rượu này.
Bốp bốp...
Vô hình trung, dường như có ai đó vừa vả thẳng vào mặt Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ sờ mặt mình, nàng nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm, chắc không phải… tên này đến tìm Trân Châu đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ bỗng thấy lòng mình hơi ngèn nghẹn.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm lại đi tới, nhìn về phía Tiêu Vũ, gọi: “A Vũ.”
Tiêu Vũ hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Ngụy Lục nhanh miệng đáp ngay: “Điện hạ nhà ta biết người đến đây trả thù, sợ người bị bắt nạt nên mới vội vàng đến đây xem sao.”
Trân Châu nghe vậy, nhìn Ngụy Ngọc Lâm mỉm cười đưa tình nói: “Ngụy điện hạ hiểu lầm rồi, bây giờ ta và Tiêu Công chúa đã là bằng hữu.”
Ngụy Ngọc Lâm: “...”
Mặt hắn tối sầm lại, nhìn về phía Tiêu Vũ.
Hắn không thể nào hiểu được tại sao Tiêu Vũ còn muốn làm bằng hữu với Trân Châu.
Giữa tình địch có thể làm bằng hữu với nhau được không? Đương nhiên là không thể rồi.
Thế nên... Tiêu Vũ không hề coi Trân Châu là tình địch.
Nghĩ vậy, Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy đau lòng.
Trân Châu đưa cho Ngụy Ngọc Lâm một tách trà: “Trước đó là lỗi của ta, hôm nay ta lấy trà thay rượu, nhận lỗi với Ngụy điện hạ.”
Ngụy Ngọc Lâm thoáng nhìn Trân Châu một chút, thuận miệng đáp: “Không cần.”
“Nếu A Vũ không tính toán với ngươi, vậy ta cũng không có gì để nói.” Ngụy Ngọc Lâm thản nhiên nói.
“Ngụy mỗ còn có chuyện, đi trước.” Ngụy Ngọc Lâm nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Tiêu Vũ hơi chậm hiểu, thế nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được rằng Ngụy Ngọc Lâm đang tức giận.
Nàng hơi xấu hổ nói: “Tô nương nương, Trân Châu, trà các ngươi đang uống bây giờ cứ tính cho ta, ta đi một lát rồi sẽ trở lại...”
Tiêu Vũ nói xong, lập tức đuổi theo người nọ.
“Ngụy Ngọc Lâm.” Tiêu Vũ hét lớn.
Bước chân của Ngụy Ngọc Lâm thoáng dừng lại một chút.
Toàn thân Tiêu Vũ va thằng vào người Ngụy Ngọc Lâm, cú va chạm này khiến Tiêu Vũ có cảm giác mắt mình nổ đom đóm.
“Ngụy Ngọc Lâm, ngươi làm từ đá sao? Cứng thế.” Tiêu Vũ lẩm bẩm.
Ngụy Ngọc Lâm xoay người lại: “Nàng đuổi theo ta ra ngoài làm gì? Sao không uống rượu, trò chuyện với bằng hữu của nàng?”
Tiêu Vũ nói: “Sao ngươi vẫn còn giận? Hẹp hòi đến thế sao? Dù sao đi nữa thì Trân Châu kia cũng chưa làm gì ngươi, có cần phải tức giận đến thế không?”
Ngụy Ngọc Lâm trầm giọng nói: “Đến mức ấy đấy.”
Tiêu Vũ ngạc nhiên hỏi lại: “Vì sao?”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Nàng ta thèm muốn ta.”
Đây không phải lời nói dối, sự thật đúng là Trân Châu muốn có được Ngụy Ngọc Lâm.
“Ngươi được người ta nhớ thương chứng tỏ ngươi khôi ngô tuấn tú. Sau này, Trân Châu cũng không dám làm xằng làm bậy nữa.” Tiêu Vũ khuyên nhủ.
“Ta không tức giận với Trân Châu.” Hắn và người ta như bèo nước gặp nhau, Ngụy Ngọc Lâm không đến nỗi tức giận với một người gặp gỡ thoáng qua như vậy.
“Vậy là giận ta sao?” Tiêu Vũ càng cảm thấy ngạc nhiên.
Đúng là lòng dạ nam nhân như mò kim đáy biển, không biết đâu mà lần.
Xem ra lá gan của Ngụy Ngọc Lâm này lớn rồi, dám tức giận với nàng.
“Nàng bình tĩnh hòa nhã ở chung với Trân Châu kia như thế, liệu có phải chẳng mấy chốc nàng sẽ bán ta cho Trân Châu kia không?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi ngược lại.
Tiêu Vũ nói: “Ai nói thế? Ta bán ngươi làm gì? Hơn nữa, một Ngụy quốc điện hạ như ngươi, dù ta có muốn bán cũng có tư cách ấy sao?”
Hóa ra Ngụy Ngọc Lâm đang lo lắng việc này.
Tiêu Vũ tự suy ngẫm lại và tự hỏi, liệu có phải những gì nàng làm lúc trước quá hoang đường nên mới khiến Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy, nàng có thể làm ra loại chuyện quá đáng như vậy không?
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lập tức vỗ vai Ngụy Ngọc Lâm, nói: “Người nhà thân mến của ta ơi, ngươi yên tâm, Tiêu Vũ ta sao có thể làm ra loại chuyện như vậy được?”