.
Chương 812: Tranh Giành Tình Nhân?
Trước đó nàng cảm thấy Trân Châu không phải là người tốt lành gì, tức giận thì tức giận thôi, tức chết cũng đáng đời!
Nhưng sau đó nàng hỏi thăm Ô Thạch thì biết được Trân Châu này cũng xem như cùng phe với Quý Hòa Công chúa, vẫn đang âm thầm giúp đỡ họ tập hợp thế lực, nói một cách đơn giản thì coi như là người một nhà.
Tất nhiên, cho dù là người một nhà, nhân phẩm bại hoại thì nàng cũng sẽ chướng mắt.
Nhưng vấn đề là, nàng lại biết vài tên trai lơ mà Trân Châu bỏ số tiền lớn mua về đã có phu nhân, đều là những người bạo lực gia đình.
Nàng ta nhốt những kẻ này ở sân sau và để chúng tranh giành và tra tấn lẫn nhau.
Tất nhiên, quý phủ của nàng ta cũng có không ít thiếu niên đẹp trai được đập tiền mua về.
Nhưng đây là người ta sẵn lòng chứ không phải là ép mua ép bán.
Ai bảo Trân Châu cho quá nhiều tiền chứ!
Nghĩ cũng đúng, nếu Trân Châu muốn đánh, dưới tình huống có tiền có người thì có nhiều cách để làm mà.
Dù sao cũng sẽ không muốn mang Ngụy Ngọc Lâm về, lần lượt thổi giá nữa.
Nếu đã không phải người xấu, Tiêu Vũ cũng không muốn thật sự chọc người ta tức chết, oan gia nên giải không nên kết!
Mà nghĩ đến những gì Trân Châu này đã làm, nàng vẫn có chút kính nể nàng ta, có thể mang đám nam nhân bạo lực gia đình đó về quý phủ để đánh giáp mặt, đây sao có thể là việc mà người bình thường có thể làm được chứ?
Điều quan trọng nhất là những nữ tử đáng thương đó đã được đền bù số tiền lớn xứng đáng.
E là chính những nữ tử đang ở trong nhà quỳ lạy bức chân dung của Trân Châu ấy chứ.
Đây nào phải là nữ ác bá khi nam bá nữ đâu! Đây chẳng phải là nữ thần cứu khổ cứu nạn sao?
Về phần vừa rồi nàng bảo Tô Lệ Nương chê Trân Châu xấu, đó là bởi vì Tiêu Vũ vẫn còn mang hận.
Trân Châu liếc nhìn Tiêu Vũ: “Yên tâm, ta không chết được đâu.”
Nói đến đây, Trân Châu hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cẩn thận một chút cho ta, không có người nào mà ta thích mà không động vào được đâu!”
Tô Lệ Nương có hứng thú nói: “Hả? Đúng là tranh giành tình nhân, thú vị thú vị.”
Tiêu Vũ nhìn thấy sắc mặt Trân Châu quả thực có chút tái nhợt, xem ra rất khó chịu, vì thế nàng lấy một bình thuốc đặt lên bàn: “Cho ngươi.”
Trân Châu khó hiểu ngước nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nói: “Đây là bí dược trị bệnh tim, nếu uống vào, ngươi sẽ không bao giờ phát bệnh nữa.”
Trân Châu cầm lấy, nghịch trong tay rồi chán ghét hỏi: “Sẽ không phải là độc dược tiễn ta đi gặp Diêm Vương chứ? Người chết, tim sẽ không đập, đương nhiên sẽ không có bệnh tim.”
Tiêu Vũ cười lạnh: “Đúng vậy, ăn xong sẽ về cõi Phật!”
Trân Châu mở nắp bình, đổ thuốc bên trong ra rồi ngửa đầu uống.
Nha hoàn Thúy Nhi vẫn luôn đi theo Trân Châu nhìn thấy cảnh tượng này, hoảng sợ nói: “Cô nương!”
Trân Châu mỉm cười uống một ngụm nước: “Yên tâm, không có độc.”
Tiêu Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi không lo có độc sao?”
Trân Châu cười nói: “Ngươi dù sao cũng là Công chúa Đại Ninh. Một người có thân phận, làm sao có thể đầu độc ta giữa thanh thiên bạch nhật chứ?”
Khi nói chuyện, Trân Châu cảm thấy rõ ràng sự bức bách trong lồng ngực dường như đang được giải tỏa.
Đương nhiên nàng ta sẽ không nhỏ nhen như vậy, bởi vì trước khi gặp Ngụy Ngọc Lâm rồi tức giận như thế, nàng ta đã bị bệnh tim từ lâu rồi.
Nàng ta bất ngờ liếc nhìn Tiêu Vũ, không ngờ người trước đó từng gặp rắc rối với nàng ta như vậy lại chủ động đưa cho mình loại thuốc tốt này.
Trong lúc nhất thời, Trân Châu cảm thấy trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, thái độ cũng dịu lại: “Đúng là thuốc tốt.”
Tô Lệ Nương cười nói: “Số ngươi may, gặp được A Vũ nhà ta nổi lòng tốt.”
Trân Châu nhìn về phía Tiêu Vũ, Tiêu Công chúa trước mắt vẫn mặc hắc y, tóc buộc gọn gàng lên cao, không thoa phấn trang điểm. Nhưng... lúc này Trân Châu không hề cảm thấy Tiêu Vũ là một nha đầu xấu xí gì đó.
Vô hình trung, dường như có một vầng sáng bao quanh người Tiêu Vũ.
Trân Châu đứng dậy, bưng trà lên, quay qua hành lễ với Tiêu Vũ: “Tiêu Công chúa, trước đó là do ta suy nghĩ chưa thấu đáo nên có nhiều điều mạo phạm đến ngươi.”
Tiêu Vũ nghe vậy, lập tức đáp: “Được rồi được rồi, đó đâu thể gọi là mạo phạm được, ta tha thứ cho ngươi.”
Vốn Trân Châu mới là người gây sự trước, bây giờ nàng ta xin lỗi, Tiêu Vũ cũng không muốn tính toán nữa.
Trân Châu tiếp tục nói: “Vị tỷ tỷ này quả thực rất xinh đẹp, ta bằng lòng chịu thua.”