.
Chương 823: Tạ Ơn Không Ăn Trộm
Bảo Ninh nói với giọng điệu xa lạ: “Người của Đại Ninh đến đây làm gì? Ta không rõ mình và Đại Ninh có quan hệ gì nữa.”
Tiêu Vũ nghe vậy cũng không buồn.
Biết đâu Bảo Ninh Công chúa có gì khó nói nhưng vì Qua Vũ vẫn ở đây nên không dám nói ra.
Xem ra lão sắc quỷ này cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì.
Ngụy Ngọc Lâm và những người khác cũng tự giới thiệu mình.
Lần này Qua Vũ lại nhìn Ngụy Ngọc Lâm thêm một chút, trong ánh mắt ông ta có mấy phần ngờ vực, Ngụy quốc này cách bọn họ mười vạn tám ngàn dặm, người của Ngụy quốc đến đây làm gì?
Chẳng qua là đến cũng đã đến rồi, Qua Vũ vẫn phải là tiếp đãi.
“Đây là rượu ngon của Cổ Trúc ta, mời các vị thưởng thức.” Qua Vũ cười nói.
Tiêu Vũ không uống, không những bản thân không uống mà nàng còn đổi toàn bộ chất lỏng bên trong mấy ly rượu trên bàn.
Tiêu Vũ dùng không gian làm chuyện này, yên lặng không một tiếng động.
Đợi đến khi uống rượu...
Võ Vương không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Sao rượu này lại nhạt nhẽo thế? Chẳng khác nào nước lã.”
Thế nhưng Võ Vương không dám nói ra.
Đợi đến khi yến tiệc đã tan, lúc mọi người về nghỉ ngơi.
Võ Vương mới nói: “Này, các ngươi uống rượu này, chẳng lẽ không cảm thấy có chỗ nào đó lạ sao? Ngươi nói xem có phải bọn họ cố ý thất lễ, lấy nước thay rượu đưa cho ta uống không?
Tiêu Vũ tỏ ra rất kiên nhẫn giải thích: “Là ta đổi rượu.”
“Thứ ngươi uống đúng là nước.” Tiêu Vũ nói.
Là nước linh tuyền, tuy rằng hơi lạnh một nhưng chắc chắn có thể kéo dài tuổi thọ.
Võ Vương khó tin nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa điện hạ, ngươi làm thế nào mà đổi được? Đây không phải là chuyện con người có thể làm được.”
Tiêu Vũ giả vờ cao thâm khó dò, đáp: “Sơn nhân ắt có diệu kế.”
Tô Lệ Nương bên cạnh thoáng nhìn Võ Vương một chút, nói: “Tuyệt kỹ của Công chúa sao có thể nói cho ngươi biết được.”
“Thủ pháp treo đầu dê bán thịt chó này khiến ta bỗng nhớ tới một vị anh hùng được thịnh truyền ở Đại Ninh của các ngươi, không biết Công chúa có biết người này không?”
“Ai?” Tiêu Vũ hỏi.
Đúng như dự đoán, Võ Vương nói ra một cái tên mà Tiêu Vũ vô cùng quen thuộc: “Trộm Nồi Hiệp.”
Tiêu Vũ cũng chẳng giấu giếm, nàng nói luôn: “Là ta.”
Võ Vương khó tin, thốt lên: “Ngươi thật sự là người này?”
Tiêu Vũ hỏi ngược lại: “Sao nào? Ngươi cảm thấy ta lừa ngươi à?”
Võ Vương vội vã giải thích: “Không phải. Ý của ta là vốn ta còn tưởng rằng vị đại hiệp có thể tay không trộm nồi kia cũng cường tráng như ta. Ta còn muốn khi gặp được sẽ tỉ thí vài chiêu nhưng lại giống như ngươi...”
Võ Vương thật sự không thể ngờ rằng, Trộm Nồi Hiệp này lại là một nữ tử.
Tuy nhiên lúc này Võ Vương thấy rất vui.
Hắn ta nhìn Tiêu Vũ, đột nhiên hành lễ.
Tiêu Vũ sợ hết hồn: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Võ Vương nghiêm túc nói: “Đa tạ Tiêu Công chúa năm đó không ăn trộm.”
Lúc trước thái độ của hắn ta với Tiêu Vũ thế nào, trong lòng Võ Vương vô cùng rõ ràng. Ngày ấy nếu như Tiêu Vũ thù dai, ghé thăm quý phủ của hắn ta một lần... chỉ sợ chẳng mấy chốc hắn ta sẽ biến thành kẻ nghèo đói.
Ôi, xin lỗi chứ, hắn ta không muốn bản thân vướng vào chuyện đói nghèo này đâu.
Bởi vì nồi cũng bị người ta trộm mất rồi.
Không còn nồi nữa, chẳng phải sẽ đói sao?
Tiêu Vũ không nhịn được bật cười: “Ngươi đâu có làm gì sai, ta trộm nồi của ngươi làm cái gì?”
“Hơn nữa đồ của Ngụy quốc các ngươi, ta đâu thể không hỏi mà lấy?” Tiêu Vũ bày ra dáng vẻ bản thân vô cùng có đạo đức nghề nghiệp.
Trên thực tế cũng chính là như vậy.
Sở dĩ Tiêu Vũ điên cuồng vơ vét của cải ở Đại Ninh.
Là vì nàng cảm thấy tất cả mọi thứ đều là của nàng. Nàng là Công chúa, xét nhà của một vài tên phản tặc thì gọi là gì? Người ta gọi đó là danh chính ngôn thuận.
Hơn nữa sau đó nàng cũng không giữ lại cho mình dùng.
Nàng có không gian, cả đời chẳng cần lo đến chuyện ăn mặc, vậy nàng còn cần đến vàng bạc trang sức làm gì?
Đương nhiên đều để quyên góp cho bách tính.
Cái này gọi là của dân dùng cho dân.
Có thể sẽ có những người ghét nàng, thế nhưng nàng đã cứu được rất nhiều bách tính nghèo khổ.
Nàng không hề thấy bản thân mình có gì sai.
Nhưng khi đến Ngụy quốc, nàng không phải Công chúa, đen ăn đen lấy đồ của đám sơn phỉ, cứ coi như đám sơn phỉ gặp phải sát tinh của chúng.
Thế nhưng những thứ khác thì Tiêu Vũ thật sự không tiện lấy.