.
Chương 828: Muốn Cung Biến Sao?
Bảo Ninh vội vàng nói: “Không thêm phiền phức, ngươi làm rất tốt.”
Tô Mộ cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tiêu Vũ.
Chuyện bọn họ phải mưu đồ hơn mười năm, thế mà Tiêu Công chúa này lại có thể trói luôn người lại như thế?
Tiêu Vũ tiếp tục hỏi: “Không biết các ngươi có cần nhân lực hay không? Nếu như nếu cần, ta cũng có thể hỗ trợ.”
Bảo Ninh nhìn về phía Tiêu Vũ, hỏi nàng: “Tại sao ngươi lại giúp ta như vậy?”
Tiêu Vũ đáp với vẻ thành thật: “Vì Đại Ninh, cô cô đã phải hy sinh thanh xuân và cả cuộc đời tươi đẹp lâu như vậy, lúc trước giang sơn không nằm trong tay huynh muội bọn ta, cho dù bọn ta có muốn làm chút gì đó cho cô cô cũng không làm được.”
“Bây giờ bọn ta có năng lực rồi, đương nhiên không nỡ để cô cô phải chịu khổ.”
“Thật không dám giấu giếm, lần này bọn ta tới đây là muốn đón cô cô về Đại Ninh. Nếu cô cô không muốn, vậy thì có gì khó khăn, ta cũng sẽ giải quyết giúp cô cô.” Tiêu Vũ nghiêm túc nói.
Không giơ tay đánh người tươi cười.
Lời Tiêu Vũ nói nghe vừa tốt đẹp vừa chân thành.
Phải biết, từ xưa đến nay, sự chân thành luôn là thứ gây ấn tượng mạnh nhất với người khác.
Nghe vậy, lòng của Bảo Ninh cũng dịu lại.
Nàng ta đã quên mình còn có nhà mẹ đẻ từ lâu, thế nhưng lúc này, trong lòng nàng ta lại cảm thấy ấm áp.
Nhưng nàng ta vẫn nói: “Nếu thất bại, ngươi sẽ bị liên lụy.”
Tiêu Vũ nói: “Chúng ta vốn là một thể, sao có thể gọi là liên lụy được?”
“Tộc Tiêu thị như thể chân tay, chúng ta có chung một gốc rễ.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Bảo Ninh cô cô, người đừng từ chối.”
“Có thêm sự giúp đỡ của ta, cũng coi như có thêm một phần thắng.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Trên thực tế, Tiêu Vũ cảm thấy, có nàng giúp đỡ, cơ hội chiến thắng sẽ là một trăm phần trăm.
Thế nhưng Tiêu Vũ không nói ra, bây giờ nàng vẫn chưa làm được gì, nói ra sẽ khiến cho người ta cảm thấy, nàng đang khoác lác...
Còn chẳng bằng lặng lẽ tham gia, sau đó khiến mọi người kinh ngạc.
Thấy Tiêu Vũ kiên trì như vậy, Bảo Ninh gật đầu đáp: “Được.”
Tiêu Vũ dẫn theo rất nhiều tùy tùng, có lẽ bọn họ thật sự có thể giúp đỡ được.
“Công chúa. Không hay rồi.” Có người vội vàng chạy tới bẩm báo.
Bảo Ninh hỏi: “Làm sao?”
“Đại tướng Mạc Sơn dẫn ba vạn kỵ binh tiến vào thành, chúng ta chỉ có một vạn người, e là... không ổn.”
Bảo Ninh nghe xong lời này, sắc mặt lập tức đổi.
Nàng ta nhìn về phía Tiêu Vũ, sau đó đẩy Yên Nhi về phía nàng, dặn dò: “A Vũ, ngươi dẫn Yên Nhi mau chóng rời đi. Ngươi trở lại Đại Ninh đi, không ai dám đuổi theo đâu.”
“Ta sẽ bọc hậu cho các ngươi.” Bảo Ninh trầm giọng nói.
Lúc này giọng của Bảo Ninh đã khàn khàn, cho thấy nàng ta bằng lòng hi sinh thân mình.
Tiêu Vũ cau mày nói: “Chỉ có ba vạn người thôi, cô cô có một vạn người, còn lại ta sẽ nghĩ cách kiếm thêm người đến cho người.”
Nói xong Tiêu Vũ lập tức rời đi.
Thế nhưng mới đi được hai bước, Tiêu Vũ đã quay trở lại, nàng nhặt bao tải lên, đặt Yên Nhi vào trong đó.
Bảo Ninh sợ hết hồn, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Tiêu Vũ đáp: “Người cứ yên tâm, ta hứa biểu muội sẽ bình an.”
Nói xong Tiêu Vũ vội vàng rời đi.
Đương nhiên Tiêu Vũ không thể nghênh ngang đi ra ngoài.
Nàng đưa thẳng Yên Nhi đang bị nhốt trong bao tải, không có sức phản kháng vào không gian.
Đợi đến khi nàng xuất hiện lại lần nữa, mọi người đã có mặt tại chỗ rồi.
Tiêu Vũ nhẹ nhàng đặt bao tải trên mặt đất.
Tiêu Vũ vừa trở lại, mọi người lập tức bước ra.
Đợi đến khi nhìn thấy Yên Nhi đi từ trong bao ra, Hắc Phong không nhịn được nói một câu: “Công chúa, đêm hôm khuya khoắt rồi người còn không ngủ mà định đi cướp sao?”
Chuyện Công chúa đi cướp tài sản như nồi sắt, gạch, bó củi đã không còn là chuyện đáng ngạc nhiên nữa rồi.
Cho dù Công chúa có lấy cả khố và bô của người ta về cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng Công chúa lại đem về một người trưởng thành vẫn còn sống sờ sờ. Đã thế còn là một tiểu cô nương yểu điệu, đúng là vô cùng kỳ lạ.
Tiêu Vũ nhìn mọi người, nói: “Đây là biểu muội ta, Yên Nhi, các ngươi đừng đừng có dọa nàng.”
Những người này đều là đại nam nhân, chỉ có Tô Lệ Nương là nữ tử.
Vì thế Tô Lệ Nương lập tức mỉm cười bước tới: “Hài tử ngoan, đến chỗ ta này.”
“Vị tỷ tỷ này, ta nên xưng hô thế nào?” Yên Nhi rụt rè hỏi.
Một tiếng tỷ tỷ này khiến Tô Lệ Nương mừng như mở cờ trong bụng, một tiểu cô nương nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi lại gọi mình như vậy, có ai nghe xong mà không thích mê cơ chứ.