.
Chương 829: Mượn Binh 1
Tiêu Vũ thấy có người chăm sóc Yên Nhi, nàng cũng yên tâm phần nào.
Sau đó, nàng kéo Ngụy Ngọc Lâm đi vào trong phòng.
Võ Vương thấy cảnh này, không nhịn được nói: “Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi làm gì mà vội thế?”
Võ Vương nói vậy chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.
Hắn ta cảm thấy hai người họ có bí mật gì đó không cho mình biết.
Thế nhưng... hắn ta vừa hỏi một câu như vậy lập tức khiến Tiêu Vũ cảm thấy rất không trong sáng, nàng lập tức giải thích một câu: “Bọn ta đi bàn chính sự.”
Võ Vương gật đầu nói: “Ta biết là chính sự mà.”
Tiêu Vũ: “...”
Sao nàng cứ có cảm giác bản thân giấu đầu lòi đuôi thế cơ chứ?
Để chứng minh mình trong sáng, Tiêu Vũ lập tức nói với Võ Vương: “Ngươi cũng tới đây đi.”
Lúc này Võ Vương cũng đã lấy lại tinh thần, hắn ta lập tức đáp: “Phu thê chưa cưới nhà các ngươi bàn chính sự, ta đi theo làm gì?”
Tiêu Vũ nhướng mày đáp: “Bây giờ ngươi không muốn đi cũng không được.”
Võ Vương này trông thì có vẻ hung hăng, thế nhưng lại sợ Tô Lệ Nương, cũng sợ Tiêu Vũ.
Hắn ta sợ Tô Lệ Nương là vì hắn ta thích Tô Lệ Nương, còn sợ Tiêu Vũ là vì... tiểu nương tử này thật sự rất tàn nhẫn.
Võ Vương cũng không dám đắc tội.
Nghe thế, Võ Vương đành nhìn chằm chằm vào Ngụy Ngọc Lâm, bảo hắn: “Huynh đệ, không phải là ta nhiều chuyện.”
Trên gương mặt Ngụy Ngọc Lâm lộ ra chút ý cười, hắn đáp: “Xin mời.”
Thấy Ngụy Ngọc Lâm không để ý, lúc này Võ Vương mới yên tâm lại.
Trong phòng, Tiêu Vũ tỏ ra vô cùng ân cần, nàng châm trà cho Ngụy Ngọc Lâm và Võ Vương.
Võ Vương khó hiểu nhìn Ngụy Ngọc Lâm, hi vọng Ngụy Ngọc Lâm có thể cho mình một lời giải thích, tại sao bỗng dưng Tiêu Vũ lại trở nên dịu dàng, cẩn thận đến vậy? Trong hành động còn ẩn chứa chút ý nịnh nọt, lấy lòng nữa chứ?
Ngụy Ngọc Lâm vẫn là người có chút hiểu biết về Tiêu Vũ, hắn bất đắc dĩ nói: “A Vũ, nàng có việc gì cần bọn ta làm thì cứ nói thẳng là được.”
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng, đáp: “Ta biết những lời ta sắp nói hơi mạo muội nhưng nếu các ngươi không muốn thì có thể từ chối.”
“Ta muốn hỏi, không biết các ngươi có thể cho ta mượn tạm một ít binh lính để dùng hay không?” Tiêu Vũ nói.
Lúc trước ở Đan thành, Ngụy Ngọc Lâm chủ động giúp đỡ là một chuyện, lần này nàng muốn dùng nhiều người hơn, hơn nữa còn chủ động nói ra. Bản thân nàng là Công chúa Đại Ninh, đi mượn binh Ngụy quốc, nói thế cũng thấy không được thích hợp cho lắm.
Thế nên Tiêu Vũ thật lòng cảm thấy hơi mạo muội.
Ngụy Ngọc Lâm đáp ngay: “Được.”
Ngụy Ngọc Lâm đồng ý thoải mái như vậy, Tiêu Vũ hơi sửng sốt: “Sao ngươi không hỏi ta muốn làm gì?”
Mà đã thoải mái đồng ý như thế?
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Nàng muốn làm gì thì làm.”
“Vậy nếu ta dùng người của ngươi đi giết người phóng hỏa thì sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy chắc chắn là vì những người kia đáng chết.”
Tiêu Vũ lập tức hỏi lại: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu: “A Vũ, nàng là một người tốt bụng, chỉ riêng điểm này thôi đã định sẵn rằng nàng không thể làm điều gì xấu.”
Tiêu Vũ nghe xong lời này, khẽ mím môi, nàng không nhịn được nhìn Ngụy Ngọc Lâm thêm một chút.
Trên con đường nàng đang đi, có không ít người nói nàng tham quyền lực, làm việc lạ đời, nói nàng lòng tham không đáy.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người nói nàng là người tốt bụng, hơn nữa còn đồng ý tin tưởng nàng vô điều kiện.
Lúc này, trong lòng Tiêu Vũ, hình tượng của Ngụy Ngọc Lâm bỗng nhiên thăng cao.
Ai ngờ, lúc này Võ Vương đã uống trà xong, nói một cách vô cùng phóng khoáng: “Ôi, ta còn tưởng là chuyện gì cơ đấy, chẳng phải chỉ mượn người dùng thôi sao? Dưới trướng của ta có mười vạn tinh binh, nếu như ngươi đồng ý, cũng có thể điều đến.”
Tiêu Vũ lại nhìn về phía Võ Vương.
Võ Vương làm Hoàng trưởng tử ở Ngụy quốc đã nhiều năm, trước giờ luôn cai quản Binh bộ, bây giờ trong tay có bình là chuyện hết sức bình thường.
Thế nhưng bây giờ đã có Thái tử, binh quyền của Ngụy quốc sẽ được chuyển giao dần từ tay Võ Vương.
Thế nhưng Võ Vương vẫn có một ít thuộc hạ cũ trung thành.
Lúc này, Võ Vương không chút do dự bày ra con át chủ bài của mình ngay trước mặt Ngụy Ngọc Lâm, chẳng biết là hắn ta ngốc hay là không ngốc nữa.
Cuối cùng Tiêu Vũ cho Võ Vương một lời nhận xét, lòng dạ người này vô cùng thành thật.