Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 836 - Chương 836: Xuất Phát

. Chương 836: Xuất Phát
Tô Lệ Nương liếc Tiêu Vũ một cái, hỏi: “A Vũ, ngươi làm sao vậy?”

Tiêu Vũ nói: “Chỉ là thấy rất vui thôi.”

Vẻ mặt Tô Lệ Nương khó hiểu.

Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi muốn ra biển không?”

Tô Lệ Nương nhíu mày: “Vùng duyên hải cũng có ngư dân ra ngoài đánh cá, nhưng rất nguy hiểm.”

“Nhưng nếu đi cùng với A Vũ ngươi, ta không thấy sợ gì cả.” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.

Tiêu Vũ nói: “Đợi sau này, ta sẽ mang ngươi đi chinh phục trời sao biển lớn!”

Nếu là người khác nói ra lời này, Tô Lệ Nương sẽ cảm thấy họ đang khoác lác.

Nhưng Tiêu Vũ nói ra lời này.

Tô Lệ Nương lại cảm thấy, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Tiêu Vũ vốn không muốn sử dụng kỹ thuật của đời sau quá nhanh, lo rằng sẽ nhiễu loạn trật tự của thời đại này, nhưng hiện tại... Tiêu Vũ đã nghĩ thông suốt, nếu cứ tiếp tục phát triển theo trật tự của thời đại này, cướp biển chỉ là vấn đề nhỏ.

Sao mà biết được, nếu thời đại đại hàng hải ở đời sau xuất hiện, liệu có cường quốc nào bước lên quốc thổ Đại Ninh hay không?

Nàng là một người ích kỷ, chỉ muốn bảo vệ tốt con dân của mình.

Hơn nữa nàng đến đây đã thay đổi rất nhiều, cũng không thiếu chút thay đổi này.

Thế giới này, vốn vô cùng ảo diệu thần kỳ, có thêm một chút không tầm thường thì có đáng là bao?

Đương nhiên, bây giờ những chuyện này vẫn có hơi xa vời, việc cấp bách vẫn là chống lại giặc Oa.

Tiêu Vũ chán ghét giặc Oa là có lý do cả, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên giặc Oa này vượt biên.

Tiêu Vũ dẫn theo một đoàn người xuất phát.

Nhưng Tiêu Vũ vẫn có chút đứng ngồi không yên, người của nàng, tuy rằng tốc độ rất nhanh nhưng muốn đến nơi thì vẫn cần mất một khoảng thời gian.

Vì thế Tiêu Vũ đã sử dụng chức năng dịch chuyển không gian tức thời.

Bước đầu tiên...

Xuất hiện ở vùng duyên hải Đông Nam.

Quận nằm ở gần biển này có tên là Lâm Hải quận.

Tuy rằng trong tương lai, vùng ven biển sẽ rất phát triển, nhưng các triều đại đều có lệnh cấm biển, nghiêm cấm buôn bán giao lưu trên biển.

Vùng duyên hải này cũng chỉ có ngư dân ra biển đánh cá.

Cuộc sống ở quận Lâm Hải rất khổ cực.

“Nhưng dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển*, dân chúng ở nơi này, vào thời điểm Đại Ninh khó khăn nhất, vẫn có thể lấp đầy bụng, chưa xuất hiện tình trạng phải chạy nạn.”

(*) ý là ở gần cái gì thì kiếm thức ăn từ cái đó

Nhưng lên biển đánh cá cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Trên biển có rất nhiều hải tặc.

Những tên hải tặc này đều là loại người cực kỳ hung ác.

Những con thuyền buôn lậu hoặc là thuyền đi ngang qua nơi này, nếu đụng phải bọn chúng thì không chết cũng sẽ bị lột da.

Đương nhiên, điều khiến người ta kiêng dè nhất trong đám hải tặc này, chính là giặc Oa.

Những người này bị gọi là giặc Oa là bởi bọn họ được tạo thành từ một số người Oa.

Đây không phải là lần đầu tiên giặc Oa xâm phạm vùng biển.

Những người Oa này còn tàn nhẫn hơn hải tặc bản địa nhiều.

Mặc dù hải tặc hầu như không có ai tốt đẹp cả, cũng không thể chia ra nhóm này hơn hội kia được.

Nhưng hải tặc bản địa, bình thường chỉ cướp tiền thôi, sẽ không lấy mạng người vô tội.

Hoặc cũng có thể nói những tên hải tặc đó “nuôi” ngư dân gần biển giống như cừu béo, phải nuôi cho lông dài rồi mới có thể xén đi.

Nếu những ngư dân đó vừa xuống biển đã chết, bọn họ biết xén lông cừu kiểu gì đây?

Nhưng người Oa thì khác.

Đây chỉ đơn thuần là một đám người bụng dạ xấu xa chỉ biết hại người không có ích đối với mình.

Lúc này Tiêu Vũ đang ở trong không gian quan sát thôn chài nhỏ mà mình đã ngẫu nhiên dịch chuyển đến.

Làng chài này tên là Hải Đới thôn.

Nó được gọi là Hải Đới thôn là bởi vì ở xung quanh thôn này có rất nhiều rong biển.

Số rong biển này thường bị sóng to gió lớn cuốn lên bờ.

Trong làng chài này, rong biển không phải là một thứ đồ ngon, nhưng... Nó cũng là thức ăn mà phải không?

Ít nhất, có thể đảm bảo rằng trong thời kỳ khó khăn nhất sẽ không có ai bị chết đói.

Ở giữa thôn chính có một cái tượng đá không nhìn thấy rõ mặt, có mấy người đang quỳ lạy ở nơi đó.

“Xin Hải nương nương phù hộ! Phu quân ta có thể bình an trở về!”

“Hải nương nương, xin người phù hộ cho cái thai này của ta là nam!”

Ra biển, tuy rằng không đến mức cửu tử nhất sinh, nhưng cũng rất dễ gặp phải nguy hiểm.

Rất nhiều mạng người đã táng thân trên biển như vậy đó.

Mọi người đều tin tưởng và thờ phụng các vị thần.

Hy vọng sẽ được các ngài phù hộ.

Lúc này ở xung quanh tượng đá còn có một số phụ nhân đang sửa chữa lưới đánh cá.
Bình Luận (0)
Comment