.
Chương 837: Vượt Biển
Tiêu Vũ nhìn thôn xóm yên bình này, trên mặt cũng tràn ngập ý cười.
Nàng cảm thấy hình như mình đã dịch chuyển đến nhầm chỗ rồi.
Đường bờ biển nơi đây rất dài, có lẽ đây không phải là thôn đã gặp phải giặc Oa.
Nàng dự định sẽ đích thân đi quan sát tình hình thực tế.
Ngay khi Tiêu Vũ đang định dịch chuyển đi...
Đột nhiên có một người lảo đảo chạy tới: “Không hay rồi! Không hay rồi! Hải tặc vào thôn!”
“Sao hải tặc lại vào thôn? Không phải đám hải tặc đó chỉ hoạt động trên biển thôi sao?” Tộc trưởng lớn tuổi không nhịn được hỏi.
“Mạc lão cha! Là người Oa!”
Giặc Oa chính là ác mộng của mọi người trong Hải Đới thôn!
Nghe nói ở thế hệ của tổ gia gia nhà bọn họ, suýt chút nữa đã bị giết sạch cả thôn.
“Trước đó không lâu, Hải Tiền thôn đã bị tấn công một lần, nếu không phải người của quan phủ kịp thời chạy tới, có lẽ sẽ chẳng còn ai sống sót.” Người chạy tới nói với khuôn mặt như đưa đám.
“Chạy mau!” Mạc lão cha dáo dác nhìn ra xa một lát, trông thấy bóng người đen như mực, lập tức cất giọng nói.
Mọi người bỏ hết mọi thứ xuống, lập tức chạy trốn thật nhanh.
Nhưng trong thôn chẳng có mấy người là cường tráng cả, phần lớn những người cường tráng đều đã ra khơi rồi.
Xung quanh thôn này toàn là đất mặn, không thích hợp trồng trọt, cho nên ra khơi là cách để mưu sinh của mọi người.
Nên lúc này những người còn ở lại trong thôn đều là nữ nhân và hài tử.
Không đợi những người này chạy ra khỏi thôn, đã có người bắn một mũi tên lửa đến, tên rơi lên nhà gỗ lập tức bùng cháy.
Tiêu Vũ thấy thế, sắc mặt tối sầm lại, tức khắc lắc mình qua đó.
Bình chữa cháy trong tay được mang ra.
Một làn khói trắng bốc lên, lửa tắt.
Căn nhà xem như đã được bảo vệ.
Nhưng lúc này cả thôn đã bị bao vây.
Dân làng bị vây lại một chỗ.
Trong đám giặc đó, một tên cầm đầu há mồm nói: “Hôm nay coi như các ngươi may mắn, ta không có ý định lấy mạng các ngươi, mau theo bọn ta trở về!”
Khấu lão cha sầm mặt, lập tức nói: “Ta thà chết, cũng sẽ không bao giờ đi theo các ngươi!”
Nếu đi với đám giặc này, cuộc sống không thấy ánh mặt trời mới thực sự bắt đầu.
“Không muốn đi, vậy chết đi.” Tên giặc kia nói chuyện có hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn nói tiếng Đại Ninh, xem ra đã học qua rồi.
“Ra tay, từ tám tuổi trở lên thì giết hết, còn lại, mang đi!” Tên giặc lạnh lùng nói.
Có người cầm trường đao tiến lên.
Tiêu Vũ đứng trên nóc nhà gỗ.
Động cơ trong tay khởi rộng.
Một tia sáng trắng lóe lên, lập tức có người ngã xuống đất.
Lúc này tên giặc kia đã chú ý tới Tiêu Vũ.
Nhưng Tiêu Vũ sớm đã đề phòng, lúc này trên mặt Tiêu Vũ có đeo khăn che, làm cho người ta không nhìn thấy được dáng vẻ thật sự.
Gió biển thổi qua, mang theo chút mằn mặn.
Ánh mắt tên giặc kia vừa dính nhớp vừa âm độc: “Là ai?”
Lúc này Tiêu Vũ tùy ý ngồi trên nóc nhà, cười nói: “Sao ngươi lại khẳng định rằng ta là người?”
Tên giặc lạnh lùng nói: “Người đâu! Bắn nàng ta rơi từ nóc nhà xuống cho ta!”
Có người giương cung nhắm thẳng vào Tiêu Vũ.
Mắt thấy Tiêu Vũ sắp bị ngàn mũi tên đâm xuyên tim.
Người của Hải Đới thôn cũng biết Tiêu Vũ cùng phe với mình, lúc này cũng không nhịn được mà toát mồ hôi hột.
Ai biết, khi mưa tên bay tới, không biết Tiêu Vũ đã lấy ra một cái nồi sắt từ đâu, che ở trước người mình.
Đợi mưa tên bên ngoài ngừng lại.
Tiêu Vũ đáp thẳng xuống dưới nhà.
Nàng đẩy cửa phòng ra.
Ngược sáng, mọi người không thấy rõ cảnh tượng trong phòng, nhưng có thể nhìn thấy rõ Tiêu Vũ.
Ngón tay Tiêu Vũ trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, hẳn là một nữ tử còn trẻ.
Tiêu Vũ cười nói: “Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
“Lợn à?”
“Ôi, xin lỗi, các ngươi còn không bằng lợn cơ! “Tiêu Vũ cười híp mắt tiếp tục nói.
“Khốn nạn! Bắt lại cho ta!” Tên giặc Oa kia tức đến xanh mét mặt lại.
Tiêu Vũ nghiêng người sang bên cạnh, tránh đường, mở miệng nói: “Các Nhị sư huynh! Xông lên cho ta!”
Cùng với một tiếng hô to của Tiêu Vũ.
Con lợn rừng to lông đen đẩy khung cửa xông ra ngoài.
Có mũi tên bắn trúng lợn rừng to lông đen, nhưng hoàn toàn không thể đâm thủng được, dù cho đao kiếm có chém lên, cũng không thể chém xuyên qua lớp da này!
Những con lợn rừng to lông đen này là Tiêu Vũ đã cố ý nuôi ở trong rừng thông.
Trên người dính toàn nhựa thông, tự tạo thành một lớp áo giáp thiên nhiên.
Đây xem như đàn Chiến Đấu Trư trong không gian của Tiêu Vũ.
Ngoài đàn Chiến Đấu Trư ra.
Đặc Biệt Hổ và cả Đặc Biệt Hắc cũng bị Tiêu Vũ thả ra.