.
Chương 839: Chúng Ta Muốn Đám Người Kia Phải Trả Một Cái Giá Đắt
Tiêu Vũ tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một số ngư dân bị nhốt trong lồng sắt.
Thủ vệ nơi này không quá nghiêm ngặt.
Có lẽ cũng không ngờ được là sẽ có người giống như Tiêu Vũ tìm đến.
Tiêu Vũ hỏi: “Là thôn dân Hải Đới thôn đúng không?”
“Phải!” Một người trong đó kích động nói.
Tiêu Vũ nói: “Người bị cướp bóc đều ở đây sao?”
“Để tiện quản lý, đều ở đây hết.” Có người đánh bạo trả lời.
Ngươi... là ai vậy?
Tiêu Vũ nói: “Ta là người do Mạc Hải mời tới.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, những ngư dân còn đang căng thẳng này cũng hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.
“Ta tên là Mạc Phong.”
Người nói chuyện là một thanh niên da ngăm đen.
Tiêu Vũ cũng không có thời gian chuyện trò với từng người, chỉ có thể chọn ra một người dẫn đầu.
Tiêu Vũ đã hiểu được đôi phần, mọi người đều bị nhốt ở nơi này.
Nên nàng cũng bắt đầu kế hoạch cứu người của mình.
Chỉ tiếc túi Càn Khôn Lưỡng Cực không ở trên người nàng.
Ngụy Ngọc Lâm cứ đòi dịch chuyển qua lại, cho nên Tiêu Vũ đã đưa túi Càn Khôn Lưỡng Cực cho Ngụy Ngọc Lâm từ lâu rồi.
Ngụy Ngọc Lâm cũng biết, nếu mình muốn ở lại bên cạnh Tiêu Vũ, vậy thì phải dùng túi Càn Khôn Lưỡng Cực này để quay về Ngụy quốc xử lý công việc, vì vậy hắn đã quyết định cầm lấy sử dụng tạm, đợi đến khi nào đi sẽ để lại cho Tiêu Vũ.
Không thì hắn cũng không mang đi được.
Không có túi Càn Khôn Lưỡng Cực, vậy không có cách dịch chuyển binh sĩ tới đây.
Không gian của Tiêu Vũ có thể chứa những người này.
Nhưng mấy người được cứu đều là những người bị rơi xuống nước, đã phải kiên trì rất lâu, rất dễ làm cho hôn mê bất tỉnh.
Nhưng những người ở trước mắt này... tuy rằng trạng thái không tốt lắm, nhưng lại không dễ dàng bị hôn mê.
Tiêu Vũ rất muốn cứu người luôn.
Nhưng nàng sẽ không ngốc đến mức để lộ không gian của mình.
“Trên đời có rất nhiều người tốt, nhưng cũng không thiếu những “câu chuyện về người nông dân và con rắn”*.”
(*) người nông dân cứu con rắn rồi nhưng sau này lại bị con rắn cắn trả.
Tiêu Vũ là người lương thiện, nhưng nàng không muốn chặn hết đường lui của mình.
Tiêu Vũ có chút khó xử nhìn những người này.
Lúc này Mạc Phong nói: “Cô nương có thể lẻn vào đây, chúng ta đã rất cảm kích rồi.”
“Cô nương có thể giúp chúng ta cởi bỏ xiềng xích này được không? Sau đó cô nương có thể rời đi trước, chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta!” Mạc Phong lạnh lùng nói.
Tiêu Vũ hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Mạc Phong cười lạnh: “Chúng ta muốn đám người kia phải trả một cái giá đắt!”
“Đúng vậy!”
Người dân Hải Đới thôn lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Tiêu Vũ nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu ra, những người này muốn đi trả thù.
Về cái chuyện cứu người này, cũng không thể dựa hết vào một mình nàng được, nếu mọi người muốn cùng nhau cố gắng... Tiêu Vũ cảm thấy làm như vậy cũng được!
Vì thế Tiêu Vũ lập tức lấy ra một sợi dây sắt, đầu tiên thì mở khóa lồng sắt ra.
Sau đó thì tháo bỏ xiềng xích.
Người của Hải Đới thôn đều sửng sốt.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Vũ muốn chém đứt xiềng xích, nhưng không ngờ Tiêu Vũ chỉ dùng một sợi dây sắt là có thể mở khóa một cách nhanh chóng.
Kỹ thuật này...
Rất dễ khiến người ta liên tưởng đến nghề nghiệp nào đó!
Lúc này Tiêu Vũ lấy ra một chiếc kim đăng, mấp máy niệm chú.
Nhờ có chú ngữ yểm hộ, Tiêu Vũ ném ra một ít đao kiếm.
Mọi người nhìn về phía Tiêu Vũ, đều cảm thấy chuyện này không quá khó để tiếp nhận.
Nghe nói Công chúa Đại Ninh có một món bảo vật như vậy, đây là chuyện mà bất cứ người dân Đại Ninh nào cũng biết.
Ánh mắt mọi người có chút phức tạp, dường như đang suy đoán xem nữ tử ở trước mặt này rốt cuộc có phải là Công chúa hay không.
Nhưng nếu là Công chúa... Vậy tại sao Công chúa lại có thể mở khóa một cách thành thạo như vậy?
Không phải Công chúa nên được sống trong nhung lụa à?
Động tác mở khóa thành thạo của nữ tử trước mắt này, rất không phù hợp với thân phận Công chúa!
Nhưng mà lúc này mọi người cũng mặc kệ thân phận của Tiêu Vũ là gì, chỉ cần Tiêu Vũ có thể cứu bọn họ, cho dù Tiêu Vũ không phải là người, bọn họ cũng có thể tiếp nhận.
Đám người Oa đó không hề nghĩ rằng người Hải Đới thôn đã bị giam cầm có thể chạy thoát được, cho nên đều canh phòng rất lỏng lẻo.
Hai mươi mấy người liên tiếp đã lặng lẽ không một tiếng động chết đi.
Cho đến khi... Mạc Phong dẫn theo người trèo xuống con thuyền nhỏ đi kèm với thuyền lớn, người trên thuyền lớn mới chú ý tới sự khác thường.