.
Chương 843: Không Ngờ Vị Của Cua Lại Ngon Đến Vậy
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Đừng hỏi từ đâu mà có, hỏi nữa thì sẽ là cha của ta cho.”
Tô Lệ Nương lập tức câm miệng.
Không hỏi thì không hỏi.
Tiêu Vũ mang về không ít, một mình nàng đương nhiên ăn không hết, vì thế gọi thêm Tống Kim Ngọc Bùi Kiêm, còn có Ngụy Ngọc Lâm Võ Vương, cùng với Thẩm Hàn Thu tới.
Mọi người ngồi vây quanh đống lửa.
Đợi đến khi mở nắp nồi ra.
Mùi thơm nồng phả vào mặt.
Nguyên liệu nấu ăn cao cấp, chỉ cần dùng phương pháp nấu nướng đơn giản nhất.
Nhưng mọi người nhìn thấy trong nồi là mấy thứ không rõ là cái gì... đều có chút không dám ăn.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Vũ cầm lấy một con cua trước, làm người ăn cua đầu tiên.
Cạy mai ra, quả nhiên đầy ắp gạch cua!
Loại gạch cua này, không nhiều ú ụ như cua gạch, nhưng hương vị lại ngon hơn rất nhiều.
Tiêu Vũ thích cái vị mằn mặn này.
Thịt cua cũng tươi ngon hơn nhiều.
Hải sản tươi không có mùi lạ gì, cẩn thận thưởng thức, còn mang theo một chút vị ngọt không nói nên lời.
Thấy Tiêu Vũ ăn, mọi người đều tin tưởng Tiêu Vũ, cũng bắt đầu ăn thử.
Món ăn đầu tiên là gạch cua.
Ăn một miếng, ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Không ngờ lại... ngon đến vậy luôn đó?
Con cua này ở trong mắt đám người Tiêu Vũ rất ngon, nhưng đối với người của Hải Đới thôn, bọn họ vẫn còn sống trong bóng ma ăn nhện biển sẽ bị bệnh.
Hơn nữa cua quá phổ biến với người sống ở ven biển rồi.
Cho nên tất cả mọi người đều mang cho lợn ăn, chẳng có ai muốn ăn hết.
Nói về thời hiện đại chẳng hạn.
Ở một số vùng của miền Bắc, rau muối và rau dền có ở khắp mọi nơi, nhưng sẽ không có ai ăn chúng.
Nhưng nếu ở nơi khác, thứ này không có nhiều như vậy, mọi người lại cảm thấy mấy loại rau dại đó rất ngon.
Cua rất ngon, ngao sò cũng rất ngon.
Bởi vì quá ngon, thậm chí Tiêu Vũ còn không nhịn được lấy bia ra, tự thưởng cho mình một khẩu phần ăn cho người muốn mắc bệnh Gút.
Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng không lo lắng chuyện này.
Ăn xong thì uống nhiều nước linh tuyền để tinh lọc là được.
Mọi người ăn hải sản Tiêu Vũ chế biến xong, không ai hỏi thứ này từ đâu tới, ở chung với Tiêu Vũ lâu rồi, mọi người cũng hiểu cái gì nên nói cái gì nên hỏi.
Hơn nữa... vừa mới ăn no xong.
Bọn họ rất sợ nếu hỏi Tiêu Vũ thứ này từ đâu tới.
Tiêu Vũ tiện mồm nói cho bọn họ biết, là lúc đi vệ sinh nàng tiện tay mang về.
Vậy bọn họ sao có thể tiếp tục hưởng thụ dư vị mà đồ ăn ngon mang tới nữa chứ?
“Ta chưa từng nhìn thấy biển rộng bao giờ.” Tống Kim Ngọc rất mong đợi.
Tiêu Vũ nói: “Sẽ nhìn thấy nhanh thôi.”
“Chúng ta tiếp tục lên đường đi.” Tiêu Vũ vươn vai một cái, bước lên xe ngựa.
Võ Vương nhìn Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ngọc Lâm à, ngươi có thể bảo Tiêu Công chúa đừng nói ra hai chữ “lên đường” này được không, nghe cứ quái quái, làm cho người ta thấy lạnh hết cả sống lưng.”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Võ Vương, cực kỳ gọn gàng dứt khoát, không hề che giấu địa vị của mình: “Không thể.”
Khi Tiêu Vũ còn chưa nhớ ra muốn đuổi hắn trở về, vậy thì hắn sẽ cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Cũng chẳng dám đi trêu chọc Tiêu Vũ.
Sau khi Tiêu Vũ trở về xe ngựa, lập tức tiến vào không gian.
Hôm nay bầu trời trong không gian có rất nhiều mây, không khí thoang thoảng mùi bùn đất, Tiêu Vũ rất thích ngửi mùi hương sau cơn mưa này.
Lúc này trên thảo nguyên trong không gian của Tiêu Vũ, xen kẽ rất nhiều loài hoa.
Liếc mắt nhìn qua, giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Khi ở trong đó, làm cho người ta cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.
Tiêu Vũ lập tức nhảy xuống hồ nước, tắm rửa một chút.
Rửa sạch cảm giác dính nhớp do nước biển ở trên người, sau đó chuyển giường ra hòn đảo ở giữa hồ.
Hòn đảo nhỏ này khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau đó nàng nằm xuống ngủ một giấc.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.
Bầu trời trong không gian không có ánh trăng, nhưng từ bên trong màn trời lại tựa như có ánh trăng chiếu rọi, làm cho không gian không còn quá tối, nhưng cũng không phải quá sáng, sương mù mênh mông khắp chốn.
Trông có vẻ cực kỳ tĩnh lặng.
Không gian càng lúc càng lớn, khí hậu bốn mùa, ngày đêm thay đổi luân phiên, càng ngày càng giống như một thế giới bình thường.
Hiển nhiên trong lòng Tiêu Vũ thấy rất vui rồi.
Nhưng ngoài vui sướng ra, Tiêu Vũ lại thường cảm thấy trống rỗng.