.
Chương 844: Trước Đó Không Phải Là Hắc Phong Đánh Xe Ngựa Sao?
Nàng không phải là một người quá thích sự tĩnh lặng, cho nên sau khi nghỉ ngơi đủ, Tiêu Vũ lập tức xoay người rời khỏi không gian.
Tiêu Vũ xuất hiện trong xe ngựa.
Nàng mở miệng hỏi: “Đến đâu rồi?”
Giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm truyền đến: “Sáng sớm ngày mai là sẽ đến Lâm Hải quận.”
Tiêu Vũ nghe thấy giọng của Ngụy Ngọc Lâm thì thấy hơi bất ngờ, nàng vén rèm xe ngựa lên: “Sao lại là ngươi?”
Trước đó không phải là Hắc Phong đánh xe ngựa sao?
Lúc này Hắc Phong vội vàng cưỡi ngựa quay trở lại: “Ngụy Thái tử, đa tạ ngươi, ta trở về rồi đây!”
Thấy Tiêu Vũ vén rèm xe ngựa lên.
Hắc Phong ngượng ngùng nói: “Công chúa điện hạ, ta... ta bị tiêu chảy.”
Hắn ta đi vệ sinh, đương nhiên không thể bắt cả đoàn người phải chờ mình được.
Không thì trong đoàn này đông người như vậy, lúc thì người này đi vệ sinh, lúc lại người kia đi vệ sinh, vậy mọi người cũng chẳng cần phải lên đường nữa.
Thế là Hắc Phong chọn cưỡi ngựa.
Chung quy thì tốc độ của xe ngựa không nhanh bằng cưỡi ngựa.
Đợi giải quyết đại sự xong, hắn ta sẽ cưỡi ngựa đuổi theo đoàn sau.
Tiêu Vũ nhìn về phía Hắc Phong: “Ngươi có ăn hải sản không?”
Lúc ấy Tiêu Vũ cũng chia cho Hắc Phong một ít.
Nhưng tất cả mọi người đều không bị tiêu chảy... Chẳng lẽ Hắc Phong bị dị ứng hải sản ư?
Điều này cũng có khả năng.
Hắc Phong cười ha ha: “Chắc là do uống nước lạnh thôi.”
Dù sao chắc chắn không phải là do ăn hải sản, không thì lần sau Công chúa sẽ không chia cho hắn ta ăn nữa.
Tiêu Vũ thấy rất rõ tâm tư của Hắc Phong, chủ yếu là do tên ngốc to con tứ chi phát triển đầu óc đơn giản này, vui buồn giận hờn đều hiện hết lên mặt.
Tiêu Vũ không vạch trần tâm tư nhỏ của Hắc Phong, mà nói: “Nếu bụng không thoải mái thì không cần đánh xe cho ta nữa đâu, lên chiếc xe ngựa ở đằng sau nghỉ ngơi một lát đi.”
Trong đoàn còn có xe ngựa cho tùy tùng sử dụng.
Lúc mọi người mệt mỏi hoặc là kiệt sức thì đều có thể lên xe nghỉ ngơi một lát.
Hắc Phong rất cảm kích nói: “Đa tạ Công chúa!”
Hắc Phong đi rồi, Tiêu Vũ nói: “Người đâu...”
Ngụy Ngọc Lâm không nhịn được hỏi: “Nàng gọi người tới làm gì?”
Tiêu Vũ liếc Ngụy Ngọc Lâm một cái: “Ta có tài đức gì, lại có thể khiến Ngụy Thái tử đánh xe cho ta chứ?”
Ngụy Ngọc Lâm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao: “Không khí bên ngoài rất trong lành, hay là nàng cũng ra ngoài ngồi một lát đi.”
Tiêu Vũ nghe Ngụy Ngọc Lâm nói như vậy, lập tức chui ra khỏi xe ngựa.
Hai người một trái một phải, chia làm hai bên ngồi trên càng xe.
Đặc Năng Lạp đi ở giữa kéo xe.
Chiếc xe ngựa mà Tiêu Vũ ngồi chỉ dùng một con ngựa, đó chính là Đặc Năng Lạp.
Các xe ngựa ở bên cạnh đều là hai con ngựa kéo xe.
Cũng không phải là Tiêu Vũ đang bóc lột Đặc Năng Lạp, mà là Đặc Năng Lạp vô cùng cường tráng, chỉ một mình nó đã có sức lực bằng với mấy con ngựa bình thường khác rồi.
Hơn nữa nó cũng ghét bỏ mấy con ngựa khác sẽ ảnh hưởng tới tốc độ của mình.
Đối với Đặc Năng Lạp mà nói, nó ghét hết những con ngựa khác, ngoại trừ... Bạch Tuyết.
Ngựa của Ngụy Ngọc Lâm đương nhiên là một con ngựa tốt, nhưng so với Đặc Năng Lạp thì bất kể là tốc độ hay là tính nhẫn nại đều kém hơn nhiều.
Nhưng Bạch Tuyết rất xinh đẹp!
Ít nhất ở trong mắt Đặc Năng Lạp, nó không khác gì Điêu Thuyền trong giới ngựa.
Tiêu Vũ nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm.
Ánh trăng chiếu lên người nam tử mặc áo tím, làm cho hắn càng trở nên thánh khiết cao quý hơn.
Ngụy Ngọc Lâm chú ý tới Tiêu Vũ đang nhìn mình, vì vậy cũng nhìn qua.
Tiêu Vũ vội vàng dời ánh mắt đi, vẻ mặt có chút bối rối.
Giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm trầm thấp: “Nếu Công chúa muốn nhìn thì cứ nhìn đi, không cần phải lén nhìn đâu.”
Vẻ mặt Tiêu Vũ xấu hổ: “Ai lén nhìn ngươi chứ! Ngươi đừng có mà ảo tưởng!”
Trong giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm mang theo ý cười: “Được, Công chúa không nhìn Ngụy mỗ, là Ngụy mỗ tự mình đa tình.”
Tiêu Vũ nói: “Chứ còn sao nữa!”
Lúc đang nói chuyện, Tiêu Vũ vẫn liếc mắt nhìn thêm một cái.
Tha thứ cho nàng, ai cũng có lòng yêu cái đẹp hết!
Nếu người này mà sinh ra ở thời hiện đại, sẽ khiến cho bao nhiêu em gái chết mê chết mệt đây?
Tiêu Vũ nghĩ đến cảnh tượng Ngụy Ngọc Lâm làm người nổi tiếng ở hiện đại được người ta săn đón, không nhịn được nở nụ cười.