.
Chương 849: Cung Phụng
“Con này không ăn được…” Người của Hải Đới thôn rất là khó xử.
Cô nương đến hỏi thăm bọn họ là một tiểu cô nương rất trẻ, tất cả mọi người gọi nàng ta là Tiểu Bối.
Tiêu Vũ nói: “Ăn được, cứ làm món đó cho bọn họ ăn là được rồi.”
Tiêu Vũ là Công chúa, lời nói đó cũng là ý chỉ, lúc này Tiểu Bối khuyên không nổi, đành phải đi lấy cua.
Không bao lâu, Tiểu Bối đã trở lại, lưng đeo một sọt cua.
Nàng ta có một khuôn mặt tròn nhỏ, tuổi không tính là lớn, ước chừng mới mười bốn mười lăm tuổi, hình như là chất nữ của tộc trưởng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió biển thổi khiến gò má ửng hồng.
Thoạt nhìn trông lanh lợi nhưng cũng có vài phần chất phác.
“Ăn ít thôi, thứ này ăn nhiều có thể sẽ sinh bệnh.” Tiểu Bối nhắc nhở.
Tiêu Vũ nói: “Đa tạ ngươi.”
Nói xong Tiêu Vũ tiện tay sờ một chuỗi hạt châu, đưa cho Tiểu Bối: “Cái này tặng cho ngươi.”
Tiêu Vũ đưa chuỗi hạt châu ra, là một chuỗi hồng châu, thoạt trông rất đẹp.
Tiểu Bối vội vàng nhận lấy, mở miệng nói: “Đa tạ Công chúa.”
Mặc dù nói thứ này... nhìn có vẻ bình thường, nhưng là đồ Công chúa ban thưởng, nàng ta vẫn sẽ vui vẻ nhận lấy!
Thấy vẻ mặt Tiểu Bối không đúng lắm, Tiêu Vũ hỏi lại: “Thế nào? Không thích sao?”
Tiểu Bối nói: “Thích! Ta có rất nhiều loại hạt châu màu đỏ xinh đẹp này!”
“Ồ?” Tô Lệ Nương hứng thú, đây chính là một loại hạt châu cống phẩm, tiểu nha đầu này lại nói mình có rất nhiều?
Tô Lệ Nương bảo Tiểu Bối cầm mấy thứ đồ đó tới cho nàng ấy xem.
Không bao lâu sau, Tiểu Bối đã cầm một cái hộp gỗ nhỏ tới, cái hộp rất đơn sơ, nhưng mở ra nhìn... bên trong, quả thật toàn là các loại trang sức có chất liệu hồng châu giống như chuỗi ban nãy.
Lúc này Tiêu Vũ mới giật mình.
Có phải thứ mình đưa ra là trang sức làm bằng hồng san hô hay không!
Thứ này ở Thịnh Kinh đương nhiên là vô cùng trân quý.
Nhưng ở bờ biển, nhất là bờ biển có thể có nơi kéo lưới được hồng san hô thì nó không đáng tiền.
Tô Lệ Nương hừ nhẹ một tiếng: “Thái thú Lâm Hải quận này rất thông minh.”
“Nói vậy là sao?” Tiêu Vũ khó hiểu hỏi.
Tô Lệ Nương nói: “Hàng năm, cống phẩm mà Thái thú Lâm Hải quận dâng lên đều là trang sức, đồ vật làm từ hồng san hô. Nhưng số lượng cống phẩm rất ít nên đám phi tần tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán, gây ra không ít chuyện.”
Hiện tại xem ra là Thái thú Lâm Hải quận cố ý đưa ít, để tỏ vẻ rằng vật này trân quý.
Tô Lệ Nương suy nghĩ một lát rồi tiếp tục bổ sung: “Nếu biết dùng người này thì hẳn sẽ là một nhân tài!”
Tiêu Vũ nhịn không được hỏi: “Hắn ta làm như vậy mà ngươi không tức giận sao?”
Tô Lệ Nương hỏi ngược lại nói: “Chẳng lẽ người coi ta là yêu phi thật rồi sao. Ngược lại ta thấy hắn ta rất đáng khen, vận dụng rất đúng nơi đúng chỗ, sử dụng tài nguyên sẵn có lại tiết kiệm thành phẩm…”
“Tóm lại, đó là một trợ thủ rất tốt lại am hiểu kinh doanh, Công chúa có thể chú ý người này một chút.” Tô Lệ Nương cười nói.
Tiêu Vũ cũng cảm thấy Tô Lệ Nương nói rất có lý.
Tiêu Vũ nhìn tiểu nha đầu trước mắt hỏi: “Ngươi tên là Tiểu Bối đúng không?”
“Đúng, Bối trong vỏ sò.” Tiểu Bối vừa cười vừa nói.
“Ngươi nói cho ta biết một chút ấn tượng về Thái thú của các ngươi đi.” Tiêu Vũ hỏi.
“Thái thú là người rất tốt, mọi người đều thích ngài ấy, từ khi ngài ấy đến Lâm Hải quận thì trong quận chưa từng xảy ra biến cố gì lớn cả, nhưng mà…”
“Nhưng chuyện giặc Oa cướp biển này đúng thật là không phải chuyện Thái thú có thể giải quyết được, kính xin Công chúa đừng giận chó đánh mèo lên người Thái thú đại nhân.” Tiểu Bối lập tức lên tiếng.
Người đời thường nói ánh mắt quần chúng là sáng như tuyết.
Nếu dân chúng đều đánh giá đây là một Thái thú tốt, vậy Tiêu Vũ sẽ cân nhắc có phải nên thăng quan cho người này hay không?
Lúc này bên ngoài truyền đến một hồi tiếng vang.
Đinh đinh đang đang.
Tiêu Vũ hỏi: “Làm gì vậy?”
Tiểu Bối giải thích: “Hồi bẩm Công chúa, là các thôn dân đang điêu khắc tượng đá. Thực không giấu diếm, thôn chúng ta trước đó không lâu đã gặp phải hải tặc một lần, là một người tên là Tạ tiên cô đã cứu toàn bộ người trong thôn chúng ta.”
“Người này nhất định là thần tiên đi du ngoạn nhân gian, cho nên thôn dân chúng ta muốn tạc một bức tượng đá để bái tế.” Tiểu Bối tiếp tục nói.
Tiêu Vũ có chút xấu hổ: “Thật ra... Cũng không cần như vậy.”
Xấu hổ gì vậy?
Tiểu Bối cúi đầu không nói.