.
Chương 85: Đỉnh Đầu Hơi Xanh
Vũ Văn Thành xông thẳng tới, tóm lấy bả vai Thẩm Hàn Thu muốn ném hắn ta xuống đất. Nhưng gần đây cơ thể Vũ Văn Thành xảy ra thay đổi khiến cả người hắn ta đều trở nên mềm nhũn, dẫn tới động tác này rất cố sức.
Lúc này đột nhiên Thẩm Hàn Thu mở mắt, lưu loát làm một cú ném qua vai, quật Vũ Văn Thành ngã xuống đất. Thì ra ký ức của hắn ta vẫn còn dừng lại ở thời điểm đánh nhau với Tiêu Vũ vừa rồi.
“Á!” Vũ Văn Thành kêu thảm một tiếng.
Thẩm Hàn Thu nhìn xung quanh, bấy giờ mới thấy rõ mình đang ở đâu. Lại nhìn trên giường là Thái tử phi quần áo không chỉnh tề, về phần hắn ta cũng chỉ mặc trung y.
Chung quy Thẩm Hàn Thu cũng là người thông minh, chỉ qua một lát đã hiểu xảy ra chuyện gì. Hắn ta bị người khác hãm hại rồi! Trong mắt Thẩm Hàn Thu như ngâm độc.
Tiêu Vũ cảm thấy nếu Thẩm Hàn Thu phát hiện mình ở đây, hắn ta dùng ánh mắt là có thể đâm hai cái lỗ trên người nàng.
“Thẩm Hàn Thu! Ngươi không cần đầu nữa sao?” Vũ Văn Thành từ dưới đất bò dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Hàn Thu.
Thẩm Hàn Thu cũng ý thức được bản thân gây ra họa lớn rồi.
Ngay sau đó hắn ta chắp tay nói: “Thái tử điện hạ, ngài hãy nghe ta giải thích.”
Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, tên Thẩm Hàn Thu này xưa nay biết nhẫn nhịn, lập tức bắt đầu thừa nhận sai lầm.
Nhưng Vũ Văn Thành không dễ bị lừa, lúc này hắn ta lạnh giọng hỏi: “Giải thích? Bổn cung tận mắt nhìn thấy, chuyện này có gì để giải thích!”
“Thái tử điện hạ, hôm nay ta tới Thái tử phủ là để bắt trộm.” Thẩm Hàn Thu ý thức được sự việc không ổn, lập tức quỳ xuống đất.
“Bắt trộm? Bắt tới trên giường Thái tử phi sao?” Vũ Văn Thành cười mỉa mai.
Lúc này Văn Thanh Lan vội vàng đứng dậy, chạy tới bên cạnh Vũ Văn Thành, muốn đưa tay đỡ Vũ Văn Thành đã tức tới run rẩy: “Thành ca ca...”
Vũ Văn Thành đưa tay hất Văn Thanh Lan ra.
Hắn ta cười lạnh nói: “Văn Thanh Lan! Ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng!”
Đúng vậy, gần đây hắn ta để Văn Thanh Lan phòng không gối chiếc, nhưng hắn ta không cho phép Văn Thanh Lan làm như vậy, điều này khiến cho chút tôn nghiêm nam nhân trong lòng hắn ta bị giẫm đạp không còn lại bao nhiêu. Dĩ nhiên Vũ Văn Thành thẹn quá hóa giận.
Văn Thanh Lan ngã xuống đất, hai mắt rưng rưng. Trong khoảnh khắc đó nàng ta đã biết có thể mình xong đời rồi.
Cho dù Vũ Văn Thành có thể tha thứ cho nàng ta thì hoàng gia cũng sẽ không cho phép có một Thái tử phi có vết nhơ! Huống chi nàng ta quá rõ tên Vũ Văn Thành này rồi. Trong mắt hắn ta không chứa nổi một hạt cát.
Về phần Thẩm Hàn Thu, hắn ta buồn bực nói: “Nếu Thái tử điện hạ muốn trách phạt thì cứ việc ra tay, cái mạng này của ta cho dù đền cho điện hạ cũng là trừng phạt đúng tội!”
“Có điều ta vẫn hi vọng Thái tử điện hạ có thể điều tra chân tướng. Gần đây trong kinh nhiều lần mất trộm, ta luôn điều tra đuổi bắt tên trộm kia, bị tên trộm oán hận trong lòng nên lúc này mới bị tính kế.” Thẩm Hàn Thu tiếp tục nói.
Ánh mắt Vũ Văn Thành u ám nhìn Thẩm Hàn Thu: “Ngươi nói nhận phạt, nhưng luôn mồm bảo bản thân vô tội, nếu bổn Thái tử thật sự chém ngươi, ngươi kêu người khác nhìn bổn Thái tử thế nào?”
Trên thực tế, quả thật Vũ Văn Thành đã có quyết định này. Nhưng Vũ Văn Thành cũng biết bây giờ Thẩm Hàn Thu này là người của Vũ Văn Phong, nếu hắn ta thật sự giết nhầm, Vũ Văn Phong sẽ không tha cho hắn ta.
Huống chi bây giờ giang sơn của bọn họ vẫn chưa vững vàng, đang là lúc cần dùng người, mặc dù Thẩm Hàn Thu này là một con chó điên nhưng thật sự là một con chó hữu dụng.
Giọng Vũ Văn Thành lạnh lùng nói: “Ngươi tự vào cung thỉnh tội với phụ hoàng ta đi!”
Hắn ta không dám lén lút xử lý Thẩm Hàn Thu, hi vọng Vũ Văn Phong có thể làm chủ cho hắn ta. Về phần Văn Thanh Lan này sao?
Vũ Văn Thành đi tới, túm cổ áo của Văn Thanh Lan kéo nàng tới trước chân mình. Những nốt mẩn trên mặt Văn Thanh Lan đã đỡ hơn nhiều, đã có thể nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp ban đầu.
Cái tay còn lại của Vũ Văn Thành lập tức tát một cái chát. Văn Thanh Lan bị đánh tới mắt nổi đom đóm.
“Tiện nhân! Ngươi thích nam nhân như vậy sao? Ai cũng có thể lấy làm chồng như vậy hả?” Vũ Văn Thành chất vấn.
Văn Thanh Lan bị đánh cho hồ đồ, chỉ có thể nói: “Ngài nhất định phải tin ta.”
“Ngươi và Tiêu Vũ đều là loại giống nhau!” Vũ Văn Thành cười lạnh đưa ra đánh giá.
Tiêu Vũ đang xem kịch vui trong không gian đột nhiên bị điểm danh, ánh mắt u ám tối sầm lại. Thoạt nhìn tên Vũ Văn Thành này vẫn chưa học được nghe lời.