.
Chương 851: Công Chúa Cùng Đội Danh Dự Của Công Chúa
Đúng vậy, trong mắt mọi người, những người Tiêu Vũ dẫn theo đến đây chính là đội danh dự, căn bản không phải là người có thể xuất chiến.
Nhất là người da ngăm đen, trên mặt mọc đầy râu quai nón, trên tay còn cầm theo hai cái rìu.
Thoạt nhìn căn bản cũng không giống như là người tốt gì, quả thực giống như là một thủ lĩnh thổ phỉ!
Mạc Hải cũng coi như là lý trí nhưng Mạc Sơn nhìn thấy đám người Tiêu Vũ ở đây liên tiếp ba ngày chỉ biết đánh giá hương vị các loại hải sản thì đã không chịu nổi nữa rồi.
Lúc này, Mạc Sơn đang muốn xông lên, tìm Tiêu Vũ đang ngồi trên ghế dựa để tranh luận một chút.
Mạc Hải kéo Mạc Sơn lại: “Ngươi định đi làm cái gì!”
“Ngươi có thể chịu được nhưng ta nhịn hết nổi rồi! Tộc trưởng lớn tuổi rồi nên sợ phiền phức, ta không sợ! Công chúa nàng đến thôn chúng ta, thoạt nhìn giống như là vinh hạnh của thôn chúng ta, trên thực tế... Tất cả mọi người đều phải cẩn thận hầu hạ.”
“Sợ không cẩn thận sẽ đắc tội với người.”
“Vậy thì cũng bỏ qua đi, nhưng người trong thôn chúng ta, hiện tại không dám ra biển đánh cá mà còn phải mạo hiểm đi ra ngoài lấy hải sản cung phụng nàng, nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Mạc Sơn cắn răng nói.
Những chuyện khác đều có thể chịu đựng được.
Nhưng hôm nay có thôn dân đưa thuyền ra khơi, chính là vì phải đánh bắt hải sản cho vị Công chúa này, Mạc Sơn cảm thấy quá nguy hiểm.
Vì thế nên đã có người đến nói chuyện với Tiêu Vũ.
Nhưng Tiêu Vũ bảo thuộc hạ đáp lời, bảo ngư dân này cứ tiếp tục ra biển là được.
Sau khi Mạc Sơn biết Tiêu Vũ nói như vậy, Mạc Sơn hoàn toàn phẫn nộ.
Tiêu Vũ lúc này còn đang cắn hạt dưa biển.
Đây là một loại sò rất nhỏ, to bằng hạt dưa, bỏ vào trong miệng giống như cắn hạt dưa, tuy rằng không có bao nhiêu thịt, nhưng vị ngon, hơn nữa loại cảm giác cắn hạt dưa này, sẽ làm cho Tiêu Vũ thấy rất thoải mái.
Tiêu Vũ đã nhìn thấy Mạc Sơn đang sừng sổ.
Mạc Hải đuổi theo phía sau, vừa rồi hắn ta không giữ chặt Mạc Sơn, có chút hối hận.
Mạc Sơn lạnh lùng nói: “Ta có vài lời muốn nói, không nói không được!”
“Mạc Sơn! “Mạc Hải sốt ruột gọi tên.
Mạc Sơn coi như không nghe thấy, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Công chúa điện hạ, người cành vàng lá ngọc, Hải Đới thôn này của chúng ta miếu nhỏ ao cạn, sợ là không chứa nổi người tôn quý như người!”
Tiêu Vũ có chút hứng thú nhìn thoáng qua Mạc Sơn.
Nàng cũng không giận, chủ yếu là do nàng đã gặp Mạc Sơn này trước đây rồi, đây là một người có thể để cho những thôn dân khác chạy giữ mạng trước, còn bản thân mình thì lại liều chết ở lại để đồng quy vu tận với đám cướp. Tiêu Vũ lúc trước rất ngưỡng mộ dũng khí của Mạc Sơn, lúc này nàng rất tò mò Mạc Sơn muốn nói cái gì.
Vì thế nàng ngăn cản Hắc Phong đang muốn tiến lên cho Mạc Sơn biết tay.
Đó cũng là trách nhiệm của Hắc Phong!
Hắn ta đương nhiên không thể cho phép người như Mạc Sơn hô to gọi nhỏ với Công chúa được.
Mạc Sơn đã tiếp tục nói: “Hôm nay người phái người khác xuống biển, cũng quá coi thường, xem mạng người như trò đùa rồi!”
Tiêu Vũ nhìn về phía Mạc Sơn, hỏi: “Cho nên, ngươi đang đau lòng cho người sắp ra khơi đánh cá cho bản cung sao?”
Tiêu Vũ vừa mở miệng, giọng nói lạnh lùng.
Không hiểu sao, Mạc Sơn cảm thấy khí thế của mình đang yếu đi.
Nhưng hắn ta vẫn cắn răng nói: “Gần đây hải tặc hoành hành, nếu để thôn dân của chúng ta ra khơi đánh cá thì không phải đang vứt bánh bao thịt cho chó ăn, một đi không trở lại hay sao?”
Giặt Oa kia mất một chiếc thuyền ở gần khu vực Hải Đới thôn không chừng đã phái biết bao nhiêu người đến hoạt động ở khu vực biển này rồi.
Nếu để cho bọn chúng phát hiện có người nào trong số bọn họ dám xuống biển… Vậy thì có thể có kết cục gì tốt đẹp được chứ
Hắn ta nghĩ như vậy, cũng tuyệt đối không phải hoàn toàn vô căn cứ, không có lửa thì sao lại có khói.
Ngày bọn họ gặp chuyện không may, đụng phải không chỉ một chiếc thuyền giặc Oa.
Những giặc Oa này rất có tổ chức, nếu để cho bọn chúng biết, chiếc thuyền kia bị Hải Đới thôn đánh tan thì làm sao bọn chúng có thể tha cho họ được?
Mấy ngày gần đây, tộc trưởng của bọn họ đã sớm hạ lệnh, không cho thuyền đánh cá ở cái khu vực biển lân cận ra khơi rồi.