.
Chương 855: Tin Tưởng
“Với năng lực của bổn tiên cô, cho dù ngươi thật sự bị người Oa bắt, cũng không chết được.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Bản lĩnh của vị tiên cô trước mắt này, Mạc Sơn đã tận mắt nhìn thấy.
Chỉ một mình, không cần tốn nhiều sức, có thể làm cho thuyền của cướp biển kia chìm nghỉm.
Đó là phép màu!
Mạc Sơn chán ghét đề phòng Tiêu Vũ bao nhiêu thì lại dùng bái tin tưởng vị tiên cô này bấy nhiêu.
Lúc này nghe được Tạ tiên cô nói như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút mơ hồ.
Vị Tiêu Công chúa kia... không phải là kẻ thù của hắn ta sao?
“Người bình thường dù có muốn cũng không dễ có được cơ hội được tiếp xúc với bổn tiên cô, Công chúa phái ngươi tới đây chính là cho ngươi cơ hội đó!” Tiêu Vũ tiếp tục.
Mạc Sơn xấu hổ đỏ mặt: “Là ta không tốt, lúc trước lại hiểu lầm Công chúa.”
“Không ngờ Công chúa lại nhân từ tử tế như vậy.” Mạc Sơn tiếp tục nói.
Nói xong Mạc Sơn bắt đầu chèo thuyền sang một bên khác.
Tiêu Vũ nhịn không được hỏi: “Không trở về sao?”
“Công chúa thích ăn hải sản, ta đi bắt hải sản về tạ tội với Công chúa!” Mạc Sơn tiếp tục nói.
Tiêu Vũ: “...”
Con người Mạc Sơn này, cho dù là ghét ai hay thích ai đều viết hết lên mặt, thật thú vị.
Lúc này vận may của Mạc Sơn đã tốt hơn nhiều.
Thả một lưới xuống kéo lên được hẳn hai con bạch tuộc.
Chỉ thấy Mạc Sơn cầm lấy bạch tuộc muốn ném xuống nước...
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Đừng ném! Đồ ăn ngon như vậy.”
Mạc Sơn nói: “Đây là cá quỷ! Sẽ phun ra một chất màu đen, có độc!”
Tiêu Vũ nói: “Không có độc, mang về đi, Tiêu Công chúa nàng thích.”
Phải biết rằng, có nhiều nhà hàng địa phương, để làm được cơm trộn nước mực chính là dùng loại nước mực tươi được phun ra từ loại bạch tuộc này.
Đương nhiên, Tiêu Vũ không thích thứ này.
Nhưng nấu chín bạch tuộc rồi làm chế biến thành món ăn vẫn ăn rất ngon.
Mạc Sơn ở đó đánh cá, Tiêu Vũ cũng không nhàn rỗi.
Tiêu Vũ cân nhắc, nơi này có thể có tôm hùm hay không?
Vì thế Tiêu Vũ nhảy xuống biển.
Mạc Sơn nhìn thấy như vậy lại càng hoảng sợ.
Tiêu Vũ tuy rằng biết bơi, nhưng lặn vào trong biển lớn như vậy cũng là tự đi tìm đường chết, cho nên trong nháy mắt ngay khi Tiêu Vũ rơi vào trong biển, nàng lập tức tiến vào không gian.
Sử dụng không gian để lặn xuống đáy biển.
Tiêu Vũ phát hiện, không gian thật đúng là quá tiện.
Sau khi Tiêu Vũ vào sâu đáy biển, nàng vừa khống chế không gian di chuyển, vừa bắt hải sản vào trong không gian.
Lấy hải sâm bào ngư, sò biển tôm biển cũng bắt, cua, các loại ốc biển, còn có cả tôm bọ ngựa, các loại cá màu sắc rực rỡ, Tiêu Vũ nhìn thấy cái gì thì bắt cái đó.
Chỉ tiếc, trong hải vực này, Tiêu Vũ không phát hiện ra tôm hùm, cũng không nhìn thấy cua hoàng đế.
Nhưng điều này khiến cho Tiêu Vũ nảy ra một ý nghĩ.
Không phải nàng thích thu thập vật tư sao?
Hiện tại đi đến đâu trong thiên hạ cũng là đất của quê hương, đi đến đâu thu thập vật tư cũng có cảm giác như tự trộm đồ trong nhà mình. Còn đến nhà người ta trộm đồ thì… Tiêu Vũ vẫn cảm thấy ngại ngùng.
Cho nên nàng đã ngứa tay từ lâu lắm rồi!
Nhưng biển rộng!
Là vô cùng vô tận!
Hiện giờ tài nguyên ở hải dương càng là bao la bát ngát!
Tiêu Vũ nghĩ đi nghĩ lại, nhiệt huyết sôi trào.
Nàng quyết định phát triển sự nghiệp mò đáy biển của mình một chút!
Cả đại dương là của nàng! Muốn mò như thế nào thì mò như thế đó.
Sau khi Tiêu Vũ nghiện, lúc này mới nhớ ra còn chưa nói một tiếng với Mạc Sơn.
Mạc Sơn thu hoạch được cũng không tệ, vì thế nên chèo thuyền đưa Tiêu Vũ về.
Chờ lúc sắp đến bờ, Tiêu Vũ xuống thuyền ở gần một bãi đá ngầm, Mạc Sơn cảm thấy người như Tiêu Vũ, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, đương nhiên không quay về với hắn ta cũng là chuyện bình thường.
Vì thế hắn ta tự trở về.
Về phần Tiêu Vũ?
Nàng trở lại không gian tắm rửa, thay quần áo, sau đó mới quay về Hải Đới thôn nghỉ ngơi.
Sau khi Mạc Sơn trở về, Mạc Hải vẫn rất lo lắng: “Lần này ngươi ra biển, gặp phải nguy hiểm sao?”
Mạc Sơn nói: “Cửu tử nhất sinh, nhưng ta gặp lại Tạ tiên cô, tiên cô đã cứu ta.”
“Công chúa ở đâu? Mau đưa ta đi gặp Công chúa!” Mạc Sơn tiếp tục nói.
Mạc Hải thấy thế vội vàng nói: “Ngươi gặp Công chúa ngàn vạn lần không được mất khống chế, nói cho cùng nàng vẫn là Công chúa…”
Mạc Hải cảm thấy Mạc Sơn lần này phải xuống biển, chắc chắn là vô cùng phẫn nộ với Tiêu Vũ.
Cho tới nay, Mạc Sơn cũng không phải là một người dễ bắt nạt.