.
Chương 856: Mò Đáy Biển
Nhưng mà con người Mạc Sơn có oán báo oán, có ân cũng báo ân.
Hắn ta và Mạc Sơn không chỉ là thân thích, mà còn là huynh đệ sinh tử tương giao.
Lúc này đương nhiên không muốn nhìn Mạc Sơn mất khống chế.
Mạc Sơn nở nụ cười: “Ta đi gặp Công chúa, là bởi vì ta muốn gặp mặt cảm ơn Công chúa!”
“Cảm ơn Công chúa?” Mạc Hải nhìn thấy nụ cười trên mặt Mạc Sơn, cảm thấy rất không yên.
Đây không phải là bị kích thích quá ngu luôn rồi chứ?
Hay là trong lòng có âm mưu gì đó, định tỏ ra yếu đuối trước kẻ địch để lấy lòng Tiêu Vũ trước sao?
Nghĩ vậy, lòng Mạc Hải thấp thỏm không thôi: “Ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động quá…”
Sau khi Mạc Sơn trở lại Hải Đới thôn, đi thẳng đến gặp Tiêu Vũ.
Trong nháy mắt, vừa nhìn thấy Tiêu Vũ, Mạc Sơn đã đặt hải sản mình đánh bắt được sang một bên.
Lúc này Mạc Hải lập tức nhìn thấy cá quỷ bò lên.
Mạc Hải giật mình, tên Mạc Sơn này... không phải là muốn dùng cá quỷ này hại Công chúa chứ?
Hắn ta tuy rằng cũng cảm thấy Công chúa làm không đúng, nhưng nếu Công chúa chết ở Hải Đới thôn, vậy Hải Đới thôn bọn họ có thể kết cục gì tốt đẹp được chứ?
Người bên ngoài còn dễ nói, nhưng bản thân Mạc Sơn sợ sẽ vạn kiếp bất phục!
Mạc Hải sốt ruột đến mức muốn khóc.
Mạc Sơn lại quỳ xuống đất hành lễ: “Công chúa điện hạ, xin người tha thứ cho sự lỗ mãng của ta trước kia, lúc trước là ta hiểu lầm Công chúa, trong lòng còn trách cứ chuyện Công chúa phái ta xuống biển...”
Tiêu Vũ thấy Mạc Sơn thẳng thắn nói ra suy nghĩ lúc trước.
Lúc này nàng nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy rất tốt.”
“Chuyện này ngươi làm không tệ, bổn Công chúa có thưởng.” Tiêu Vũ cười nói.
Tiêu Vũ nói thưởng thì sẽ ban thưởng thật.
Lúc này đã cho người cầm vàng tới.
Lúc này một con bạch tuộc bò ra ngoài.
Mạc Hải vội vàng nói: “Sao ngươi không cẩn thận mang loại cá này về, ta đi ném đây.”
Mạc Sơn vội vàng nói: “Không được ném.” Tiên cô đã nói, Công chúa thích thứ này, sao có thể là giả được?
Tiêu Vũ cũng nói: “Đừng ném.”
Mạc Hải chần chờ một chút: “Công chúa, cá này... không ăn được.”
“Ăn ngon lắm. “Tiêu Vũ nhấn mạnh.
Mạc Hải nhìn về phía Tiêu Vũ, trong ánh mắt đầy vẻ ngờ vực không hiểu, vị Công chúa này... Đúng thật là cái gì cũng ăn sao?
Nhện biển cũng ăn, con cá quỷ phun toàn nước đen này cũng ăn!
Tiêu Vũ nói: “Được rồi, các ngươi lui ra đi, ta tự mình xử lý những thứ này.”
Tiêu Vũ không phải là loại nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, lúc này xử lý một ít hải sản, đương nhiên không thể nào đơn giản hơn.
Rất nhanh, những thứ này đều được Tiêu Vũ chuẩn bị xong, nấu chín.
Sử dụng nước sạch.
Nhưng Tiểu Ngũ đã chuẩn bị sẵn nước sốt cho hải sản rồi.
Hải sản tươi sống kết hợp với nước sốt khiến một số loại hải sản hơi béo khi ăn trực tiếp lại trở nên đậm đà hơn.
Tiêu Vũ là một người hào phóng.
Đương nhiên sẽ không ăn một mình.
Cho nên lần này làm cả một nồi sắt to.
Cho nên lúc chạng vạng, mọi người ngồi ở đó vừa ăn hải sản vừa nói chuyện phiếm.
Bùi Kiêm một tay gắp một cái râu bạch tuộc, một tay bưng chén rượu ngũ lương, lúc này cảm khái: “Lão thần... Tới đây đâu phải để làm việc chứ? Rõ ràng chính là tới hưởng thụ cuộc sống rồi.”
Tiêu Vũ nghe xong lời này, nói: “Bùi đại nhân, ngươi đưa ra một ý kiến hay đó.”.
Vẻ mặt Bùi Kiêm mơ hồ.
Tiêu Vũ lập tức nói: “Sau khi ngươi trở lại triều đình, đừng quên tổ chức cho mọi người đi du ngoạn, còn về phần vấn đề chi phí cứ để ta chi.”
Tiêu Vũ rất là hào phóng.
Bùi Kiêm nói: “Vậy lão thần thay các đồng liêu tạ ơn Công chúa điện hạ.”
Công chúa, đây là thần tiên Công chúa! Lòng người thiện, đối xử với thần tử hào phóng, đối xử với dân chúng càng hào phóng!
Đại Ninh bọn họ có Công chúa điện hạ, đó là vinh hạnh của Đại Ninh bọn họ!
Tiêu Vũ được gió biển thổi mát, được ăn hải sản, tâm trạng cũng rất tốt, cho nên nàng uống một ít rượu.
Chờ lúc trở về nghỉ ngơi, Tiêu Vũ tùy ý lấy túi Càn Khôn Lưỡng Cực đeo bên lưng quần ra ném lên trên giường.
Trong lúc Tiêu Vũ đang mê mang, nàng cảm giác được bên cạnh có cái gì đó đang nhúc nhích.
Là Ngụy Ngọc Lâm từ bên trong đi ra.
Ngụy Ngọc Lâm vừa đi ra, đã nhìn thấy Tiêu Vũ đang nằm lăn quay chỏng vó.
Phản ứng đầu tiên của Ngụy Ngọc Lâm chính buộc chặt miệng túi Càn Khôn Lưỡng Cực lại ngay! Tên Võ Vương kia đang đi ngay phía sau.
Võ Vương ở bên kia chờ dài cổ cả buổi mà thông đạo bên này cũng không mở ra, bên kia chỉ là một cái túi tiền vải đen bình thường, cho nên Võ Vương cũng chỉ đành ủ rũ ở lại Ngụy quốc.