.
Chương 857: Công Chúa, Nàng Say Rồi
Ngụy Ngọc Lâm rón rén, định đi xuống giường.
Trong quá trình này, có vài sợi tóc của Ngụy Ngọc Lâm lướt qua mặt Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ mờ mịt mở mắt.
Lúc này, đôi mắt của Tiêu Vũ không được sáng cho lắm, có thể thấy được lúc này đầu óc của Tiêu Vũ hoạt động không được tốt lắm.
Người này... Nếu đầu óc không hoạt động tốt, có thể sẽ bị cảm xuất nguyên thủy nhất chi phối.
Chỉ thấy Tiêu Vũ vươn tay ra, bóp cằm Ngụy Ngọc Lâm, giọng điệu thân mật nói: “Ồ, tuấn tú quá.”
Mặt Ngụy Ngọc Lâm trầm mặc như nước nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nói: “Quay lại, cho ta thấy mặt!”
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm tối sầm: “Công chúa, nàng say rồi!”
Tiêu Vũ giãy dụa, lập tức đụng vào đầu Ngụy Ngọc Lâm: “Ta không say!”
“Ta là Công chúa, ta muốn ba ngàn trai lơ!” Tiêu Vũ nói xong thì cười ha ha.
Lúc này Tiêu Vũ đại khái đang trở lại tâm trạng lúc mình vừa mới xuyên đến, đắm chìm trong sự hưng phấn khi mình biến thành Công chúa.
Nhưng sự hưng phấn này không kéo dài quá ba giây.
Tiêu Vũ xoa xoa trán: “Không đúng, không đúng, không phải như vậy... Người khôn ngoan không rơi vào bể tình…”
Nhìn Tiêu Vũ có chút lộn xộn, trên mặt Ngụy Ngọc Lâm đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ngụy Ngọc Lâm xuống giường, nhưng ống tay áo lại bị Tiêu Vũ túm lấy.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn gương mặt đỏ bừng của Tiêu Vũ, rất muốn không làm người nữa, nhưng cuối cùng lý trí của hắn vẫn tỉnh táo.
Sao hắn có thể tự nhiên lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn được, sau đó thì sao nữa?
Sau đó… Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy, mình có thể chọn một nơi đất tốt hợp phong thủy, chôn ở đó.
Ngụy Ngọc Lâm cứ như vậy mà ra khỏi phòng.
Tiêu Vũ có một đêm ngon giấc, đến khi nàng tỉnh lại thì phát hiện trong tay mình nắm lấy một đoạn tay áo.
Tiêu Vũ sững sờ.
Tay áo của ai đây!
Nhìn kĩ hoa văn phức tạp, chất liệu quý giá này, quá nửa là đồ của Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ lại đi nhìn túi Càn Khôn Lưỡng Cực, vừa nhìn thì nàng phát hiện ra, không biết từ bao giờ túi Càn Khôn Lưỡng Cực đã bị người ta thắt nút.
Tiêu Vũ tháo nút thắt ra, ném xuống đất.
Chẳng bao lâu, Võ Vương từ trong bước ra.
Võ Vương mắng mỏ: “Tên tiểu tử Ngụy Ngọc Lâm kia đi đâu rồi? Đừng tưởng rằng hắn làm Thái tử thì có thể không coi người Đại ca này ra gì.”
Võ Vương nói xong rồi xông ra ngoài.
Hai người Ngụy Ngọc Lâm và Võ Vương liên tiếp xông ra khỏi phòng Tiêu Vũ.
Bản thân Tiêu Vũ cảm thấy không có gì.
Nhóm tùy tùng của Tiêu Vũ, chắc có lẽ cũng biết chuyện là như thế nào.
Ví dụ như Thẩm Hàn Thu đang trực, hắn ta liếc một cái rồi coi như chưa nhìn thấy.
Nghĩ là biết, nguyên nhân từ túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Phải biết rằng, trước kia còn có một đội quân đi ra từ phòng của Tiêu Vũ, lần này mới có hai người đi ra thì đã thấm vào đâu?
Nhưng cảnh này bị người dân trong Hải Đới thôn nhìn thấy, họ đều không kìm được mà thì thà thì thầm.
Tuy trên miệng mọi người không nói ra, nhưng trong lòng cũng không tránh được mà nghĩ linh tinh.
Suy cho cùng thì đêm hôm mà có hai nam nhân một trước một sau ra khỏi phòng của Tiêu Vũ… vẫn là cảnh mà mọi người chưa từng nhìn thấy, quả thực khiến người ra nghi ngờ Tiêu Vũ và hai nam nhân này có quan hệ gì.
Nhưng người trong Hải Đới thôn đều là dân chúng bình thường.
Mọi người xì xào trong lòng cũng không có ảnh hưởng gì với Tiêu Vũ.
Nhưng chưa đến hai ngày, Lâm Hải Thái thú Ngô Thú đến rồi.
Ngô Thú khoảng ba mươi tuổi, nhìn có vẻ rất thông minh được việc, đôi mắt một mí xoay tới xoay lui, trong mắt đầy sự khôn khéo.
Sau khi Ngô Thú nhìn thấy Tiêu Vũ thì vô cùng kích động, như mình thấy người thân thất lạc đã lâu của mình vậy: “Công chúa điện hạ giá đáo, hạ thần không nghênh đón từ xa, mong Công chúa thứ tội.”
Tiêu Vũ nói: “Ta vốn lặng lẽ đến đây, ngươi không biết cũng là điều bình thường, sao có thể trách ngươi.”
Ngô Thú thấy Tiêu Vũ dễ nói chuyện như vậy thì thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này ánh mắt của Ngô Thú di chuyển, nhìn thấy Bùi Kiêm đứng bên cạnh Tiêu Vũ.
Trước kia Ngô Thú từng làm quan ở Thịnh Kinh, đương nhiên biết Bùi Kiêm là ai, bỗng hắn ta giật mình: “Bùi đại nhân! Ngài cũng ở đây?”
“À không đúng, là Bùi tướng.”
Trên thực tế, trước khi hắn ta đến đã cho người đi nghe ngóng rồi, biết được một số tùy tùng của Tiêu Vũ, nhưng không ngờ, đoàn đội tùy tùng của Tiêu Vũ lại xa hoa đến vậy!
Lại trực tiếp đưa Thừa tướng đương triều đến.
Nếu không phải Bùi gia đang hưng thịnh, Ngô Thú còn nghi ngờ là Bùi Kiêm bị đuổi khỏi kinh thành.