.
Chương 882: Chuyện Này, Ta Sẽ Nghĩ Cách Giúp Ngươi
Thiết Sơn nghe Hắc Phong nói vậy bỗng cảm động muốn khóc: “Huynh đệ, quả nhiên ngươi chính là huynh đệ tốt nhất của ta!”
“Nhưng tác hợp Công chúa nhà ta với điện hạ nhà ngươi, ta cũng không dám làm!” Hắc Phong nghĩ một hồi, râu quai nón trên mặt không nhịn được mà rung rung, nhìn ra được vẻ mặt của hắn ta vặn vẹo biết bao.
Thiết Sơn nói: “Cũng không cần ngươi tác hợp, ta đang nghĩ có thể tạo ra chút cơ hội để điện hạ nhà ta và Công chúa nhà ngươi gặp mặt hay không.”
Hắc Phong sờ sờ cằm… không có cằm, toàn là râu, nhưng mà râu dài rồi, cũng không bị đâm vào tay.
Hắc Phong học theo dáng vẻ của Bùi Kiêm Bùi đại nhân, hắn ta đưa tay vuốt râu, giả bộ cao thâm khó đoán: “Chuyện này, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.”
Chỉ tác hợp hai người cũng không được. Thiết Sơn cảm thấy mình còn phải nghĩ thêm cách khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, đôi mắt Thiết Sơn sáng lên.
Tìm cho Phong Hải chủ một nữ nhân! Còn phải là nữ nhân xinh đẹp! Đợi đến khi Phong Hải chủ phạm sai lầm, chậc chậc chậc! He he he!
Thiết Sơn càng nghĩ càng hưng phấn. Động tâm không bằng hành động.
Thiết Sơn đã quyết định rồi, cứ làm như vậy.
Thế là, nhân lúc các tướng sĩ Ngụy quốc quay về Ngụy đô, Thiết Sơn cũng đi theo về Thái tử phủ.
Sau khi quay về, Thiết Sơn quyết định đi tìm hai nữ tử xinh đẹp.
Đương nhiên trong Thái tử phủ không có nữ nhân.
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm trở thành Thái tử, có không ít người tặng nữ nhân cho hắn, nhưng Ngụy Ngọc Lâm không muốn chạm vào những nữ nhân đó…
Trên thực tế, cho dù không có Tiêu Vũ, Ngụy Ngọc Lâm cũng không vừa mắt bọn họ.
Đám người đó còn không đẹp bằng hắn, dựa vào cái gì khiến hắn động tâm chứ?
Thích Tiêu Vũ… cũng không phải vì Tiêu Vũ xinh đẹp đến đâu, mà hắn bị mị lực nhân cách của Tiêu Vũ thu hút.
Thái Tử phủ không có, không có nghĩa là không có người tặng tiếp.
Cũng trùng hợp thật, hôm nay lại có người mang nữ nhân đến tặng.
Lần này là Lục Vương gia mang người đến tặng.
Hiện nay Lục Vương gia đã từ bỏ cuộc chiến đoạt đích rồi.
Hắn ta ý thức được rằng bản thân không phải đối thủ của Ngụy Ngọc Lâm. Hiện nay, mỗi ngày Ngụy Ngọc Lâm đều điều binh không biết để làm gì, phụ hoàng cũng âm thầm cho phép.
Cứ nhìn binh quyền trong tay Ngụy Ngọc Lâm, còn có tên ngốc Võ Vương giúp đỡ, hắn ta cũng không tranh được hoàng vị.
Nếu đã đánh không lại.
Vậy thì gia nhập đi!
Thế nên, Ngụy quốc Lục Hoàng tử Phúc Vương điện hạ đã có một suy nghĩ xiêu vẹo, quyết định tặng cho Ngụy Ngọc Lâm vài mỹ nhân.
Trước kia hắn ta từng có suy nghĩ này nhưng bị Ngụy Ngọc Lâm từ chối rồi.
Phúc Vương nghĩ rằng, hẳn là hiện nay Ngụy Ngọc Lâm không có ở trong phủ, nếu như mình có thể mua chuộc được hạ nhân trong Thái Tử phủ, cho người vào phủ. Vậy thì… đợi đến khi Ngụy Ngọc Lâm quay về, cũng không tiện trả người về nhỉ?
Tuy rằng thực sự hắn ta không mong chờ rằng hai vũ cơ lần này có thể trở thành thị thiếp gì đó trong Thái Tử phủ, nhưng hắn ta cho mình một mục tiêu nhỏ trước, đó là đưa người vào Thái tử phủ trước đã.
Thiết Sơn đang âu sầu vì chuyện này thì phát hiện Phúc Vương dẫn theo hai mỹ nhân vào phủ, thử hối lộ quản gia của Thái tử phủ.
Quản gia nào dám quyết định nhận người? Ngay lập tức, quản gia đã báo chuyện này cho Thiết Sơn.
Đương nhiên, quản gia cũng không muốn để Thiết Sơn quyết định, chủ yếu là Thiết Sơn là người bên cạnh Thái tử, truyền chuyện này lên là được.
Nếu như người khác đến tặng người, quản gia đuổi thẳng là được, nhưng lần này người đến là Hoàng tử, lại còn mặt dày đeo bám, quản gia cũng cảm thấy khó xử.
Thiết Sơn ngẩng đầu nhìn trời: “Trời cũng giúp ta!”
Nói xong, Thiết Sơn tươi cười đến đón tiếp: “Tham kiến Phúc Vương điện hạ.”
Phúc Vương nói: “Ôi chao, đây không phải Thiết Thống lĩnh sao? Sao hôm nay ngươi lại ở trong phủ?”
Trong lòng Phúc Vương vô cùng thấp thỏm, sợ Thiết Sơn tức giận, đuổi thẳng mình đi luôn.
Nhưng không ngờ, Thiết Sơn tươi cười vô cùng nhiệt tình: “Biết Phúc Vương ngài tới, cho dù ta không ở trong phủ cũng phải bay về!”
Lại chẳng! Nếu như ở Lâm Hải quận mà biết Phúc Vương dẫn hai đại mỹ nhân tới, hắn ta nhất định sẽ đến.
Khi Thiết Sơn nói chuyện, ánh mắt luôn nhìn về hai nữ tử sau lưng Phúc Vương.
Phúc Vương cân nhắc trong lòng, hỏng rồi, lẽ nào tên Thiết Sơn này thích bọn họ rồi sao?
Làm thế nào mới phải đây!