Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 896 - Chương 896: Độc Quả Táo Tác Dụng Chậm

. Chương 896: Độc Quả Táo Tác Dụng Chậm
Nhưng có lẽ do Lâm Hải quận gần xích đạo hơn một chút nên cực kỳ ẩm ướt oi bức.

Khí hậu khô ráo mát mẻ như Ngụy quốc rất được Tiêu Vũ thích.

Tiêu Vũ lười biếng vươn vai một cái: “Ta buồn ngủ, kêu người thu xếp một phòng cho ta được không?”

Ngụy Ngọc Lâm chỉ vào giường của mình: “Nàng ngủ ở chỗ này đi.”

“Vậy còn ngươi thì sao?” Tiêu Vũ hỏi.

Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ta sang sương phòng bên cạnh ngủ.”

Tiêu Vũ vội vàng nói: “Đây là nhà của ngươi, vẫn là ta đến sương phòng đi.”

Khách tùy chủ đi!

Ngụy Ngọc Lâm nói: “Thân phận của nàng không tiện, ở lại đây đi.”

Tiêu Vũ nghĩ kỹ lại thấy cũng đúng.

Nếu để cho người khác nhìn thấy Công chúa Đại Ninh vẫn còn ở Ngụy đô thì người khác sẽ nghĩ thế nào?

Dù sao nhất định là không quá phù hợp.

Vì vậy Tiêu Vũ nói: “Vậy xin đa tạ.”

Tiêu Vũ nằm trên giường của Ngụy Ngọc Lâm, theo lý cảm giác trong hơi lạnh mang theo một chút ấm áp này khiến Tiêu Vũ cảm thấy phải thoải mái dễ chịu, hẳn là có thể đi vào giấc ngủ rất dễ dàng.

Nhưng không biết có phải do ban ngày ngủ nhiều hay không.

Hay la còn nguyên nhân gì khác.

Tiêu Vũ lại có chút không ngủ được.

Từng hơi thở như đều có thể ngửi được hương tùng giống như trên người của Ngụy Ngọc Lâm.

Tiêu Vũ vừa nhắm mắt, một vài mảnh vỡ ký ức sẽ xuất hiện liên tục.

Nàng hôn lung tung lên mặt của Ngụy Ngọc Lâm...

Ngụy Ngọc Lâm kiềm chế đẩy nàng ra.

Nàng lại lần nữa...

Sắc mặt Tiêu Vũ tối đen, nàng đứng dậy uống một bình trà lạnh.

Vốn dĩ Tiêu Vũ cho rằng sau khi mình uống trà lạnh thì có thể bình tĩnh một chút.

Nhưng không ngờ rằng sau khi uống xong.

Tiêu Vũ vẫn cảm thấy phập phồng không yên.

Đó là một loại cảm giác khiến Tiêu Vũ không nói ra được, tuy rằng ý thức của nàng hoàn toàn tỉnh táo, nhưng người lại cứ như uống rượu say, giẫm trên đám mây.

Tiêu Vũ loạng chà loạng choạng muốn tiến lên hai bước.

Thoáng cái đã ngã xuống đất.

Tiêu Vũ ôm lấy đầu.

Lúc này Ngụy Ngọc Lâm đã đẩy cửa đi vào: “A Vũ?”

Tiêu Vũ xoa trán: “Đau.”

Ngụy Ngọc Lâm cau mày hỏi: “Nàng sao vậy?”

Tiêu Vũ nhìn thấy trước mắt là Ngụy Ngọc Lâm, cảm thấy môi của Ngụy Ngọc Lâm càng lúc càng đỏ.

Giống như một quả táo chín, khiến người ta muốn cắn một cái.

Đầu óc phản ứng chậm, hành động lại nhanh hơn một chút.

Quả thật Tiêu Vũ lại cắn lên nữa rồi.

Lần trước ý thức còn có chút mơ hồ, Tiêu Vũ vẫn không nhớ rõ xảy ra chuyện gì cho lắm, nhưng lần này Tiêu Vũ cảm giác được rõ ràng.

Đó là một loại cảm giác lành lạnh lại cực nóng.

Rất kỳ lạ.

Khiến Tiêu Vũ cũng vô cùng hoang mang.

Không phải nam nhân đều giống như hòn đá, vừa cứng vừa thối sao?

Những nam nhân nàng gặp phải ở kiếp trước chính là như vậy mà!

Nhưng tại sao Ngụy Ngọc Lâm lại có thể giống như một tiểu cô nương!

Vừa thơm vừa mềm chứ!

Ngụy Ngọc Lâm không biết thuật đọc tâm, nếu hắn biết Tiêu Vũ vậy mà nghĩ mình như vậy... không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Cả người Ngụy Ngọc Lâm đều cứng lại rồi.

Nếu như lần đầu tiên là ngoài ý muốn.

Vậy lần này thì sao?

Đúng là lúc trước hắn giữ được điểm mấu chốt, nhưng hắn cũng không phải thánh nhân, đối mặt với cô nương mình thích, lại nhiều lần nhào vào lòng.

Điểm mấu chốt sâu trong lòng Ngụy Ngọc Lâm đang sụp đổ.

Tiêu Vũ lại tiến tới.

Trước lạ sau quen.

Lần này Tiêu Vũ lưu loát giật quần áo của Ngụy Ngọc Lâm ra.

Ngụy Ngọc Lâm đẩy Tiêu Vũ ra: “Công chúa, không được!”

Thái độ của Tiêu Vũ cứng rắn.

Nhưng Ngụy Ngọc Lâm lại nói: “Không được!”

“Không được không được! Nếu ngươi không được thì ta sẽ đi tìm người khác!” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.

Nói xong nàng muốn chui vào trong túi Càn Khôn Lưỡng Cực.

Cả người Ngụy Ngọc Lâm đều không ổn.

Giống như một ngọn lửa nóng rực đột nhiên bị nhóm lên, trong nháy mắt đã cháy phừng phừng.

Ký ức sau đó...

Tiêu Vũ không được rõ cho lắm.

Nàng chỉ cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm khàn khàn hỏi: “Công chúa, nàng biết ta là ai không?”

“Ngụy Ngọc Lâm.” Tiêu Vũ nỉ non.

Lốp bốp.

Một đêm mộng tỉnh.

Một đêm hoang đường.

Tiêu Vũ mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường ngủ của Ngụy Ngọc Lâm.

Trong phòng nhẹ nhàng thoải mái, cả người nàng cũng nhẹ nhàng thoải mái.

Không phát hiện có điều gì khác thường.

Điều này khiến cho Tiêu Vũ cảm thấy đêm qua chỉ là một giấc mộng.

Nếu không phải là... Tiêu Vũ để ý thấy trên cổ tay của mình có một vết đỏ do bị ghìm lại.

Dấu vết này... ngày hôm qua không có!

Tiêu Vũ gọi: “Người đâu!”

Ngụy Lục mặt mày tươi cười đi vào: “Công chúa, điện hạ căn dặn, người có gì cần thì tìm ta là được.”
Bình Luận (0)
Comment