.
Chương 897: Đêm Qua, Đêm Qua Là Ta Có Lỗi Với Ngươi
“Ngụy Ngọc Lâm đâu?” Tiêu Vũ hỏi.
“Điện hạ vào triều rồi, lát nữa sẽ quay lại.”
Tiêu Vũ hỏi: “Túi Càn Khôn Lưỡng Cực đâu? Ta muốn đến Lâm Hải quận.”
“Điện hạ mang đi rồi, điện hạ nói chờ hắn trở về có chuyện nói với Công chúa.” Ngụy Lục trả lời.
Tiêu Vũ xoa cổ tay: “Lấy một ít thuốc mỡ thanh nhiệt giải độc tới đây.”
Tiêu Vũ hoài nghi đồ vật trong không gian đều bị dính mấy thứ bẩn thỉu rồi, vì vậy tạm thời nàng không muốn dùng.
Ngụy Lục khẽ gật đầu: “Vâng.”
Lúc này trong lòng Ngụy Lục còn nghĩ... Điện hạ cũng rất biết chơi đấy, vậy mà lại cứng rắn với Công chúa? Trói Công chúa lại?
Lúc Tiêu Vũ ăn cơm có chút không có khẩu vị gì.
Lúc này xem như Tiêu Vũ đã hiểu cái gì gọi là cơm nước không vào.
Trông sao trông trăng.
Cuối cùng Ngụy Ngọc Lâm cũng đã trở về.
Ngụy Ngọc Lâm một thân triều phục đỏ sậm, khiến cả người hắn càng thêm diễm lệ.
Tiêu Vũ nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm như vậy lại có chút không dám nhìn thẳng rồi.
Chuyện đêm qua, nàng chỉ nhớ rõ nửa đoạn trên, về phần đoạn dưới... không nhớ rõ.
“Đêm qua.” Ngụy Ngọc Lâm mở miệng trước.
Vừa nhắc tới hai chữ này khiến trái tim Tiêu Vũ cũng run rẩy theo.
Nghĩ xem nàng đường đường là một Công chúa, không sợ trời không sợ đất, bản thân cũng có thể đi diệt hạm đội của quân địch.
Là chủ nhân mà vung cánh tay hô lên, toàn bộ Đại Ninh đều phải run rẩy.
Bây giờ đối mặt với Ngụy Ngọc Lâm lại có chút căng thẳng.
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Đêm qua, đêm qua là ta có lỗi với ngươi!”
Tốc độ Tiêu Vũ thừa nhận sai lầm trái lại rất nhanh.
“Ta có thể chịu trách nhiệm với nàng.” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Tiêu Vũ vội vàng bảo: “Việc này... việc này thật sự không cần ngươi chịu trách nhiệm với ta đâu.”
Người phải chịu trách nhiệm cũng phải là nàng chứ?
Một lần là hiểu lầm, hai lần thì là gì?
Tiêu Vũ nghĩ vậy lập tức khóc không ra nước mắt.
Độc của quả táo kia tác dụng chậm mà lớn như vậy sao?
Sao tối hôm qua nàng còn làm loạn nữa!
Bây giờ nàng vấy bẩn nam tử nhà lành người ta, phải làm sao đây?
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi cắn răng nói: “Ừm, ngươi là nam nhân, cũng không mất mát gì đúng không?”
Tiêu Vũ nói xong lại cảm thấy không thích hợp, mình nói như vậy quá cặn bã rồi.
Tiêu Vũ cắn răng nói: “Giữa chúng ta hoàn toàn có thể làm bạn thân mật hơn một chút, về phần...”
Tiêu Vũ không nói được nữa.
Nói thế nào cũng cảm thấy nóng miệng.
Cuối cùng nàng giống như quả cà gặp sương giá, cúi đầu xuống: “Ngươi nói đi, ngươi muốn làm gì thì làm! Nhưng ta phải nói với ngươi, ta không muốn sinh con!”
Ngụy Ngọc Lâm nghe vậy không nhịn được nở nụ cười: “Ta muốn nói, đêm qua thật xin lỗi, ta không nên đánh ngất nàng.”
Tiêu Vũ nghe thế lập tức kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Đêm qua ta bị đánh ngất?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa có chút thất vọng sao?”
Tiêu Vũ: “...” Vậy trái lại không đến nỗi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nói: “May mắn may mắn!”
Nàng đã có ý định bù mình vào luôn rồi.
Không ngờ rằng không có chuyện gì xảy ra hết!
Quả thật là rất vui mừng!
Ngụy Ngọc Lâm lại nói: “Còn nữa.”
“Còn nữa cái gì?” Tiêu Vũ trở nên căng thẳng.
“Chuyện buổi tối là sơ suất của ta, trong Thái tử phủ lại có người không sạch sẽ trà trộn vào, đổi trà của ta, trong trà kia có một chút thuốc.” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Lúc này Tiêu Vũ mới chợt hiểu ra.
Thì ra không phải không gian của mình không sạch sẽ, cũng không phải độc của quả táo tác dụng chậm mà lớn.
Mà là trong Thái tử phủ này của Ngụy Ngọc Lâm có người hạ độc hắn!
Làm Thái tử thật là không dễ dàng.
“Việc này là do ai làm?” Tiêu Vũ hỏi.
“Ta đã điều tra rõ rồi, là Lục Hoàng tử.” Ngụy Ngọc Lâm nhíu mày.
Tiêu Vũ: “... Cái bao cỏ kia à.”
“Ừm... chuyện tối hôm qua là một hiểu lầm, ta không trách ngươi, ngươi cũng không trách ta, chuyện hai lần xem như chúng ta huề nhau được không?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa vui là được rồi.”
Lúc này lòng bàn chân Tiêu Vũ như bôi dầu, trở về Lâm Hải quận như một làn khói.
Sau khi trở về, Tiêu Vũ nghĩ đến chuyện đã xảy ra vẫn còn có chút đau đầu.
Vì vậy đi tìm đạo sư cuộc đời của mình Tô Lệ Nương.
Tô Lệ Nương trong chuyện tình cảm nam nữ vẫn rất hiểu rõ và thông suốt.
Tô Lệ Nương vừa thấy Tiêu Vũ lại hỏi: “Công chúa, không phải là đêm qua ngươi và Ngụy Thái tử cùng đến Ngụy đô đấy chứ?”
Tiêu Vũ trả lời: “Phải.”