Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 898 - Chương 898: Không Phải Là Ngụy Ngọc Lâm Làm Gì Đấy Chứ

. Chương 898: Không Phải Là Ngụy Ngọc Lâm Làm Gì Đấy Chứ
“Sao tay của ngươi lại bị thương?” Tô Lệ Nương chú ý thấy trên cổ tay Tiêu Vũ còn thoa thuốc.

Tiêu Vũ cũng không dám nói là mình nổi điên khiến người ta trói lại mới bị cọ trầy.

“Không phải là Ngụy Ngọc Lâm làm gì đấy chứ?” Tô Lệ Nương cau mày hỏi.

Tiêu Vũ nói: “Không, không phải hắn... đêm qua ta đã như vậy, hắn cũng kiềm chế rồi.”

Tô Lệ Nương tóm thẳng lấy trọng điểm trong lời nói này của Tiêu Vũ: “Đêm qua, ngươi xảy ra chuyện gì rồi?”

Mặt Tiêu Vũ đỏ lên, nàng lập tức tỏ vẻ: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là Ngụy Ngọc Lâm thật sự là một chính nhân quân tử!”

Tuy rằng Tiêu Vũ mạnh miệng.

Nhưng đối với người của mình, từ trước đến nay sẽ không nói lung tung.

Năm đó nàng nói xấu Ngụy Ngọc Lâm cũng là vì không xem Ngụy Ngọc Lâm thành người nhà, khụ, là không xem thành người của mình.

Bây giờ Ngụy Ngọc Lâm cho mượn binh mượn người, còn đối với nàng nói gì nghe nấy, nếu nàng vu oan Ngụy Ngọc Lâm thì chính là không có lương tâm!

Tiêu Vũ cũng không muốn làm ngươi không có lương tâm.

Đương nhiên, nếu để cho những người khác biết lời này thì bọn họ sẽ cực kỳ đau lòng.

Tiêu Vũ cũng không phải là rất có lương tâm với tất cả mọi người.

“Ngươi kích động cái gì? Ta cũng đâu có nói Ngụy Ngọc Lâm không phải chính nhân quân tử. Đêm qua xảy ra chuyện gì cũng không nói, vậy ngươi tới chỗ ta... là đơn thuần tới thăm ta thôi sao?” Tô Lệ Nương nhìn Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ hỏi: “Làm sao ngươi biết ta không phải đơn thuần tới thăm ngươi!”

“Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt bước nhanh mà tới kia của ngươi vừa rồi, giống hệt với người cha vô lương của ngươi, mỗi lần gặp phải chuyện không biết giải quyết thế nào, ông ấy đều vội vội vàng vàng tới tìm ta!” Tô Lệ Nương khẽ hừ một tiếng.

Hai cha con này đúng là không khác gì nhau.

Bây giờ Tô Lệ Nương cảm thấy mình không phải là phi tử của Tiêu Vô Lương nữa, đúng là sắp trở thành giải ngữ hoa* của Tiêu Vũ rồi.

(*Đóa hoa khéo hiểu lòng người, ví von mỹ nhân giỏi hiểu ý người khác, ám chỉ mỹ nhân thông minh động lòng người.)

Tiêu Vũ nghe thế thì nở nụ cười: “Đúng là có một chút chuyện muốn nhờ Tô nương nương phân tích thử giúp ta.”

Tiêu Vũ nói xong thì ngồi bên cạnh Tô Lệ Nương, vươn tay ôm lấy một cánh tay của Tô Lệ Nương.

Tô Lệ Nương ghét bỏ rút cánh tay của mình lại, sau đó nói: “Có gì từ từ nói, đừng động tay động chân, ta không thích nữ sắc.”

Tiêu Vũ: “...”

Nói cứ như nàng thích nữ sắc vậy.

Tiêu Vũ không muốn ở bên với nam nhân, nhưng không có nghĩa là nàng thích nữ nhân!

Đương nhiên trái tim nàng vững như bàn thạch, nhưng thật không ngờ bên ngoài đã có người tung tin vịt rồi.

Nói Tiêu Vũ thân là Công chúa, chiếm đoạt phi tần của phụ hoàng mình, đi tới đâu cũng muốn mang theo.

Dù sao... người tuyệt sắc như Tô Lệ Nương, quả thật là loại khiến nữ nhân mất đi lòng ghen tị, trái lại sẽ ưa thích.

Xinh đẹp bình thường sẽ khiến người ta ghen tị.

Nhưng khi xinh đẹp tới một mức độ nhất định, vốn dĩ không ghen ghét nổi!

Người cảm thấy Tô Lệ Nương xinh đẹp giống như Tiêu Vũ, thậm chí bắt chước cách ăn mặc, hành vi cử chỉ của Tô Lệ Nương cũng không phải số ít.

“Ngươi muốn ta làm giải ngữ hoa cho ngươi, làm sao ngươi cũng phải nói khó khăn mà ngươi gặp phải cho ta nghe trước.” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.

Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện là thế này...”

Tiêu Vũ kể lại đại khái chuyện tối hôm qua một lần.

Nàng nói mơ hồ, đại khái là có người hạ độc Ngụy Ngọc Lâm, nàng nhất thời sơ sẩy uống phải.

Nhưng sau đó xảy ra một vài chuyện không tiện miêu tả cho lắm.

Chuyện khác thì Tiêu Vũ không nhớ rõ, nhưng nàng nhớ... nhất định là mình đã gặm miệng của Ngụy Ngọc Lâm.

Sở dĩ dùng chữ gặm này là vì Tiêu Vũ vốn dĩ không biết hôn là thứ gì.

Phương thức nàng gặm Ngụy Ngọc Lâm không khác gì với con chó gặm bánh bao thịt.

Sau đó cũng đưa tay sờ eo, sờ soạng trên người Ngụy Ngọc Lâm đến mấy lần.

Tiếp theo đó là bị Ngụy Ngọc Lâm xoay người đè xuống.

Sau đó... sau đó thì bị người ta trói lại.

Tô Lệ Nương nghe xong, muốn nói lại thôi nhìn về phía Tiêu Vũ: “Công chúa, ngươi nói với ta những chuyện này là muốn ta giúp ngươi phân tích cái gì?”

Tiêu Vũ vươn tay chỉ hai ngón tay vào nhau, cực kỳ xấu hổ hỏi: “Ta muốn hỏi một chút, tình huống như vậy, ta phải làm sao để xem như không có gì xảy ra, tiếp tục duy trì quan hệ hợp tác với Ngụy Ngọc Lâm?”
Bình Luận (0)
Comment