.
Chương 901: Ngươi Có Ý Định Thành Thân Hay Không
Sau khi trở về vẫn nhíu mày.
Bởi vì Tiêu Vũ vẫn rối rắm, rối rắm nghĩ xem phải đối mặt với Ngụy Ngọc Lâm thế nào.
Từ khi sự kiện kia xảy ra.
Ngụy Ngọc Lâm một ngày không xuất hiện.
Tiêu Vũ không biết Ngụy Ngọc Lâm đang trốn tránh mình, hay la trái tim tổn thương, hoặc là... thật sự bận rộn nhiều việc.
Nàng chỉ biết, mình làm việc có chút tâm thần không yên.
Trạng thái của Tiêu Vũ không tốt, chẳng bao lâu đã bị Thẩm Hàn Thu phát hiện.
Thẩm Hàn Thu xuất hiện phía sau Tiêu Vũ, thấp giọng hỏi: “Công chúa, người gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?”
Tiêu Vũ nhìn lại đã thấy Thẩm Hàn Thu.
Nàng không nói ra việc phiền lòng của mình mà chỉ bảo: “Thẩm Thống lĩnh, hình như năm nay ngươi cũng không còn nhỏ nữa.”
Thẩm Hàn Thu khẽ gật đầu.
Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi có ý định thành thân hay không?”
Thẩm Hàn Thu trầm giọng trả lời: “Hàn Thu cả đời đều là người của Công chúa!”
Tiêu Vũ không nhịn được bật cười: “Sao ngươi cả đời đều là người của ta được, ngươi là của chính ngươi!”
“Thẩm Hàn Thu, nếu ngươi gặp được người mình thích thì cứ nói với ta, bổn Công chúa sẽ đích thân tứ hôn cho ngươi!” Tiêu Vũ vừa cười vừa nói.
Bản thân nàng yêu đương hay không yêu đương cũng không quan trọng.
Nhưng người xung quanh nàng vẫn phải đạt được hạnh phúc.
Vẻ mặt Thẩm Hàn Thu kềm chế nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa, thuộc hạ...”
Tiêu Vũ nhìn thấy Thẩm Hàn Thu như vậy thì sửng sốt một chút, tên Thẩm Hàn Thu này... không phải là vẫn còn nhớ thương mình đấy chứ?
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lập tức lúng túng.
Nàng cho là Thẩm Hàn Thu đã buông xuống từ lâu rồi.
Tiêu Vũ ngắt lời nói của Thẩm Hàn Thu, nói tiếp: “Thẩm Hàn Thu, ngươi rất tốt, ta không xứng.”
Thẩm Hàn Thu biết Tiêu Vũ đã đoán được mình muốn nói gì.
Lúc này hắn ta trở nên im lặng, cười tự giễu. Hắn ta thật ngốc, làm sao hắn ta dám có ý nghĩ bày tỏ nỗi lòng với Công chúa?
Tiêu Vũ cũng không ngờ rằng Thẩm Hàn Thu lúc trước vô cùng kiêu ngạo với mình, thậm chí ép mình nhảy múa trước mặt nhiều người, bây giờ vào lúc đối mặt với mình vậy mà lại thâm tình hèn mọn như vậy.
“Công chúa, tất nhiên thuộc hạ biết rõ, có một số việc là không thể nào, thuộc hạ cũng có thể thử buông xuống... Chỉ là Công chúa, người có thể thương xót ta, cho ta một cái ôm không?” Thẩm Hàn Thu hỏi.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì vô cùng phóng khoáng nói: “Chuyện này có gì khó chứ?”
Nếu như nguyện vọng của Thẩm Hàn Thu chỉ là cái này.
Nàng thật sự có thể thỏa mãn.
Kiếp trước nàng vừa ôm vừa vỗ đám huynh đệ, không phải là chưa từng có!
Tiêu Vũ lập tức mở rộng vòng tay, dứt khoát ôm Thẩm Hàn Thu vào trong ngực.
Đúng vậy, không phải Thẩm Hàn Thu ôm Tiêu Vũ, là Tiêu Vũ ôm Thẩm Hàn Thu vào lòng.
Ngay cả cánh tay của Thẩm Hàn Thu cũng bị Tiêu Vũ ấn xuống, ôm thẳng vào trong ngực.
Như vậy vừa nhìn... giống như Tiêu Vũ đang ôm chầm lấy Thẩm Hàn Thu.
Vẻ mặt Thẩm Hàn Thu quẫn bách, rất hiển nhiên cái ôm mà Thẩm Hàn Thu muốn không phải như vậy, nhưng bây giờ bị Tiêu Vũ ôm như vậy... Hắn ta lại cảm thấy rất an tâm, rất không nỡ đẩy Tiêu Vũ ra.
Lúc này Hắc Phong dẫn Ngụy Ngọc Lâm đi về phía bên này.
Hắn ta vừa đi vừa nói: “Có lẽ Công chúa nhà ta đang ở đây.”
Thiết Sơn vô cùng cảm kích: “Hắc Phong huynh đệ, thật sự cảm ơn ngươi!”
Hắc Phong rất phóng khoáng: “Đều là người một nhà, nói cảm ơn cái gì?”
Hắn ta làm như vậy cũng không tính là bán đứng hành tung của Công chúa, chuyện Công chúa ở đây mọi người đều biết, lại không phải hành động bí mật gì, dẫn đường giúp người khác mà thôi.
Dẫn đường không quan trọng, quan trọng nhất là... Hắc Phong cũng muốn xem náo nhiệt.
Thấy dáng vẻ nháy mắt ra hiệu kia của Thiết Sơn, Hắc Phong cả thấy có có lẽ có chuyện gì mà mình không biết đã xảy ra. Thân là cận vệ của Công chúa, đứng phía trước xem náo nhiệt cũng không quá đáng đúng không?
Nhưng ba người vừa mới quay lại.
Từ một bên khác của một cái đình ven biển đơn giản đã nhìn thấy Tiêu Vũ và Thẩm Hàn Thu.
Gió biển thổi qua.
Lụa mỏng treo trên cái đình mới xây kia đong đưa, bên cạnh chính là trời xanh mây trắng biển rộng.
Khiến động tác ôm của Tiêu Vũ và Thẩm Hàn Thu cực kỳ duy mỹ*... Nếu như không phải Thẩm Hàn Thu bó tay bó chân, bị Tiêu Vũ ôm thì cũng có thể duy mỹ hơn chút nữa.
(*Theo đuổi vẻ đẹp tuyệt đối.)
Ngụy Ngọc Lâm dừng bước.
Hai người Thiết Sơn và Hắc Phong liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm.