Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 902 - Chương 902: Một Vùng Thảo Nguyên Rộng Lớn

. Chương 902: Một Vùng Thảo Nguyên Rộng Lớn
Thiết Sơn nghĩ: “Xong rồi, cỏ trên mộ phần của điện hạ nhà mình, à không đúng, là cỏ xanh trên đầu lại cao hơn một chút, cỏ xanh này mọc rồi mọc, đã sắp thành một vùng thảo nguyên rộng lớn rồi!”

Hắc Phong thì nghĩ: “Xong rồi, mình dẫn Ngụy Thái tử tới bắt gian Công chúa, thật sự là xui xẻo uống nước lạnh cũng giắt răng!”

Thẩm Hàn Thu phát hiện có người đầu tiên.

Hắn ta sửng sốt một chút, nhìn về phía bên kia.

Tiêu Vũ cũng nhận ra.

Vì vậy nàng buông Thẩm Hàn Thu ra.

Ngụy Ngọc Lâm đứng ở đó, lòng bàn chân mọc rễ, không biết nên tiến lên hay phải xoay người bỏ đi.

Cuối cùng, trên mặt Ngụy Ngọc Lâm mang theo nụ cười, hắn chậm rãi đi tới chỗ Tiêu Vũ, cứ như vừa rồi mình không hề thấy gì.

Ngụy Ngọc Lâm có chút sợ hãi, nếu như hắn vạch mặt luôn, Tiêu Vũ cả một cơ hội cũng sẽ không cho hắn nữa.

Thẩm Hàn Thu thấy cảnh tượng như vậy thì nói: “Công chúa điện hạ, chuyện vừa rồi, thuộc hạ có cần giải thích một chút không?”

Tất nhiên Thẩm Hàn Thu biết rõ Ngụy Ngọc Lâm có tâm tư gì với Tiêu Vũ.

Hắn cũng biết hai người có hôn ước.

Có Ngụy Ngọc Lâm ở đây, có lẽ mình mãi mãi cũng không thể tiến vào trái tim của Công chúa.

Vì vậy bây giờ hắn ta chỉ muốn bảo vệ Công chúa, từ bỏ ý nghĩ không nên có.

Nhưng nếu Công chúa thật sự gả cho Ngụy Ngọc Lâm... nếu Ngụy Ngọc Lâm còn hiểu lầm chuyện này, vậy cũng không có gì tốt với Công chúa.

Thế nên Thẩm Hàn Thu muốn giải thích rõ ràng chuyện này cũng là suy nghĩ cho Tiêu Vũ, chứ không phải là vì Ngụy Ngọc Lâm, càng không phải là sợ Ngụy Ngọc Lâm.

Tiêu Vũ lại tùy tiện nói: “Ngươi trở về trước đi.”

Ngụ ý chính là không cần giải thích.

Thẩm Hàn Thu ôm tay hành lễ, cũng hành lễ với Ngụy Ngọc Lâm, sau đó nói: “Thuộc hạ cáo từ.”

Sau khi Thẩm Hàn Thu rời khỏi.

Thiết Sơn đưa tay kéo tay Hắc Phong.

Hắc Phong nhíu mày: “Ngươi kéo tay của ta làm gì? Có biến thái không vậy!”

Thiết Sơn đen mặt: “Ngươi đi theo ta!”

Nói xong Thiết Sơn dụ Hắc Phong đi.

Hắc Phong vừa đi vừa gạt tay Thiết Sơn: “Ta nói cho ngươi biết, đừng có ý nghĩ gì không nên có với gia gia ta. Gia gia ta thích tiểu nương tử, còn phải là tiểu nương tử mềm mại yếu ớt!”

Sắc mặt Thiết Sơn rất đen: “Ta sợ ngươi ở lại đây sẽ quấy rầy đến hai vị điện hạ!”

Thái tử điện hạ và Công chúa điện hạ đều là điện hạ, vì vậy trong miệng Thiết Sơn chính là hai vị điện hạ.

“Hai người chúng ta cách xa một chút xem.” Thiết Sơn tiếp tục nói.

Hắc Phong khẽ gật đầu: “Ta không phải là vì xem náo nhiệt, ta là cận vệ của Công chúa, ta phải bảo vệ an toàn của Công chúa! Thế nên không thể cách quá xa!”

“Ta cũng phải bảo vệ Thái tử nhà ta!” Thiết Sơn kiên định nói.

E rằng hai người kia đã quên, cho dù là Tiêu Vũ hay Ngụy Ngọc Lâm, công phu của hai người đều mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

Có điều... bọn họ nói cũng không sai.

Lỡ như có địch tập kích thì sao?

Còn có thể có thêm hai người đi mật báo và kêu cứu mạng!

Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm từng bước từng bước đi về phía mình.

Nàng có chút hoảng hốt. Vừa rồi... chuyện của nàng và Thẩm Hàn Thu, có lẽ đã để Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy rồi đúng không?

Ngụy Ngọc Lâm đi đến trước mặt Tiêu Vũ.

Nếu là người bình thường thì nhất định sẽ lùi về sau rồi.

Nhưng đầu của Công chúa chúng ta không giống với người khác cho lắm.

Đầu nàng giống như đổ bằng xi-măng, có tư duy mà người khác khó có thể hiểu nổi.

Vì vậy Tiêu Vũ đứng đó, không có ý động đậy.

Ngụy Ngọc Lâm và Tiêu Vũ đã kề sát vào nhau, Tiêu Vũ vẫn ngẩng đầu bình tĩnh tự nhiên nhìn Ngụy Ngọc Lâm.

Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy dáng vẻ không sợ hãi lại coi trời bằng vung kia của Tiêu Vũ, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, đưa tay ôm lấy Tiêu Vũ.

Sau đó nụ hôn nặng nề hạ xuống. Hơi thở ấm áp rơi lên khuôn mặt của Tiêu Vũ, khiến Tiêu Vũ sửng sốt một chút.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Tiêu Vũ cũng có chút như uống rượu say, nàng nghĩ... mỹ nhân nhào vào lòng, không cần thì phí!

Không muốn chính là nhát gan!

Cô độc đi cmn đi!

Mặt có đau hay không cũng đi cmn đi!

Nàng muốn “Đời người khi nào đắc ý thì nên tận hưởng”!

Tiêu Vũ đang nghĩ như vậy.

Ngụy Ngọc Lâm đã buông Tiêu Vũ ra, dùng ánh mắt nóng rực lại thâm thúy nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa hành động khiếm nhã với ta nhiều lần, ta chỉ một lần... cũng không quá đáng đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment