.
Chương 92: Nhập Hàng Về
Không ai ngờ được rằng tiền Trưởng Công chúa Tiêu Vũ là tội phạm lưu đày lại đi lướt qua mình. Thế nhưng trong biển người mênh mông, muốn tìm được hai người, nói thì dễ mà làm thì khó.
Lúc này Tiêu Vũ có chút hoài niệm thời đại Dữ liệu lớn (Big Data) rồi. Ở thời đại đó, muốn tìm một người đơn giản khỏi phải bàn!
Tiêu Vũ tìm được chợ đen có thể kêu người ta nghe ngóng tin tức, thanh toán một khoản tiền rồi mới rời khỏi nơi này. Nàng trở lại nơi tách ra với huynh đệ Tiêu gia, hai huynh đệ đã đợi đến sốt ruột.
Nhìn thấy Tiêu Vũ trở về, hai người cực kỳ vui mừng: “Công chúa điện hạ, chuyện người muốn làm đã làm xong chưa?”
Tiêu Vũ nhớ lại lần hồi kinh này của mình, tuy rằng không thể thành công tìm được tung tích của Thái tử phi và Tiểu Hoàng tôn, nhưng đã thành công khiến người Lâm gia cũng phải đi lưu đày, sau đó là cắm sừng cho Vũ Văn Thành. Hả giận nhất vẫn là con chó điên Thẩm Hàn Thu kia, bây giờ sợ là hai bên đều không phải người!
Nghĩ vậy, khóe môi Tiêu Vũ mỉm cười, thâm tàng bất lộ. Hai người kia thấy dáng vẻ Tiêu Vũ như vậy thì biết nàng đã làm xong.
Đội ngũ lưu đày nam nữ già trẻ, người già yếu đều có, vì vậy đi không nhanh lắm. Đám người Tiêu Vũ cưỡi ngựa chẳng mấy chốc là đuổi kịp.
Trần Thuận Niên quan sát Tiêu Vũ, thấy nàng lành lặn ở trước mặt ông ta thì có chút ngạc nhiên. Ông ta còn tưởng rằng Tiêu Vũ sẽ không trở về nữa chứ!
Tiêu Vũ nhìn Trần Thuận Niên, không nói nhiều, trở về đội ngũ nhỏ thuộc về mình.
Giọng Tiêu Cung lạnh lùng nói: “Trần đại nhân, bọn ta đã trả Tiêu Vũ lại cho ngươi rồi, về phần nàng đi đâu làm gì cũng không phiền ngươi quan tâm.”
“Đây là mật chỉ của bệ hạ.” Tiêu Cung bổ sung thêm.
Trần Thuận Niên vội vàng nói: “Tất nhiên, tất nhiên.”
Trước khi Tiêu Vũ quay về đã lấy vài thứ gì đó đặt trong túi, lúc này thấy người của mình thì ném cái túi cho Thước Nhi.
“Chia thứ này cho mọi người đi.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Thước Nhi nhẹ gật đầu, mở túi ra, đập vào mắt là một loạt trung y bằng chất liệu mềm mại mà nàng ấy chưa từng nhìn thấy. Tuy rằng kiểu dáng hơi kỳ lạ một chút nhưng lại mềm mại đến không giống đồ trên nhân gian.
“Đây là cái gì?” Thước Nhi rất vui mừng.
Tô Lệ Nương cũng bị thu hút tới, nàng ấy đưa tay sờ, mềm mại và thoải mái hơn cả miên cẩm tốt nhất trong hoàng cung.
Tiêu Vũ nói: “Mặc bên trong làm trung y đi.”
Con đường lưu đày không dễ đi, mọi người luôn chảy mồ hôi ròng ròng, Tiêu Vũ đã để ý thấy Tô Lệ Nương cứ đưa tay gãi cánh tay của mình từ lâu, chắc là dị ứng. Về phần Dung Phi, giáo dục từ nhỏ khiến nàng ấy đoan trang từng giây từng phút, nhưng trên mặt nàng ấy cũng thường xuyên lộ ra vẻ khó có thể âm thầm chịu đựng.
Hai vị nương nương biết lúc này không thể so với ngày xưa. Trên con đường lưu đày này bọn họ không có tư cách già mồm cãi láo, có thể nhịn thì nên nhịn.
Nhưng chuyện này với Tiêu Vũ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Áo ngủ lụa bông này là Tiêu Vũ chọn từ khu giá đặc biệt của siêu thị, dùng làm trung y thì vừa khéo.
Nữ tử ở đây, kể cả Liễu Nha Nhi mỗi người một bộ. Về phần hai vị tráng hán, Tiêu Vũ cảm thấy đưa quần áo lụa bông này cho bọn họ mặc chẳng bao lâu sẽ rách một lỗ.
Dung Phi không nhịn được thấp giọng hỏi: “Công chúa, người đi ra ngoài nhập hàng sao?”
Vì sao mỗi lần Công chúa ra ngoài, trở về đều có thể mang đồ tốt về! Hơn nữa có rất nhiều thứ bọn họ chưa từng nhìn thấy trong hoàng cung!
Tiêu Vũ ra vẻ thâm sâu khó lường: “Vây các ngươi coi như ta ra ngoài nhập hàng đi.”
Trên thực tế cũng không khác gì nhập hàng. Dù sao trong thiên hạ đều là đất của vua, đất của vua chính là nhà của nàng, nàng thân là Công chúa, dọn nhà cũng không có chuyện gì đúng không?
“Sao ta đã rời khỏi vài ngày mà các ngươi chỉ mới đi được một đoạn ngắn như vậy?” Tiêu Vũ hỏi.
“Công chúa, người không biết đấy thôi, mấy ngày người đi lại đổ vài trận mưa lớn khiến con đường phía trước bị sạt lở, bọn ta đều đang ở đây chờ sửa đường.” Thước Nhi phàn nàn.
“Đúng rồi, Trần đại nhân nói nếu có thể giúp đỡ sửa đường thì ông ta sẽ báo lên triều đình, có cơ hội miễn giảm khoảng cách lưu đày... Hiện tại trong đội ngũ này, chúng ta thuộc về nhóm bị lưu đày xa nhất...”
Thước Nhi hỏi ý kiến Tiêu Vũ: “Công chúa, chúng ta có cần phải đi sửa đường luôn không?”
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì cảm thấy buồn cười: “Nha đầu ngốc, ngươi cảm thấy chúng ta đi sửa đường thì Vũ Văn lão cẩu kia sẽ tha cho chúng ta sao?”