.
Chương 93: Làm Khó
Nàng dám đảm bảo, không đợi đi xong con đường lưu đày này, chờ sự chú ý của mọi người với hoàng tộc Tiêu thị bọn họ giảm xuống, Vũ Văn lão cẩu sẽ ra mật chị xử trảm bọn họ.
Có điều không sao, chờ đến lúc đó thì nàng đã tính toán xong từ lâu rồi. Huống chi bây giờ Vũ Văn lão cẩu còn bận rộn chuyện trong hoàng cung đấy. Có thể tưởng tượng được một ngày nào đó Vũ Văn lão cẩu biết nhi tử của mình thay đổi dáng vẻ sẽ có phản ứng gì.
Đám người Tiêu Vũ cả thấy đi hỗ trợ cũng không có tác dụng gì. Về phần những người khác, không ít người đều xuất thân là tội phạm, kêu bọn họ làm việc như vậy? Bọn họ thật sự khinh thường làm.
Còn có một vài người thông minh, nếu đi giúp đỡ sửa đường, mệt sống mệt chết sửa đường xong cũng không thể lập tức xóa bỏ tội lưu đày của bọn họ.
Mọi người nghỉ ngơi tốt, bước chân nhẹ nhàng lên đường, bọn họ thì nửa sống nửa chết lên đường, có lẽ sống không quá ba ngày thì phải mệt chết trên đường lưu đày rồi.
Vì vậy một cảnh tượng buồn cười xuất hiện. Đám tội phạm lưu đày hoặc tốp năm tốp ba, hoặc năm bảy thành đàn ngồi chung với nhau, nhìn những sai dịch kia đi sửa đường.
Cảnh tượng này khiến Trần Thuận Niên hận tới nghiến răng ken két. Trong lòng ông ta khó chịu, hạ quyết tâm cũng không để những phạm nhân này được thoải mái!
Những người này mới vừa tới đội ngũ lưu đày, vẫn chưa chịu sự quản thúc nên không biết được rằng nếu trên đường lưu đày ông ta muốn chà đạp người khác thì những người này không ai có thể sống đến đất lưu đày!
Vì vậy chờ lúc ăn cơm tối, mọi người không có cơm để ăn.
“Trần đại nhân, sao lại không cho bọn ta ăn cơm?” Một phạm nhân trong đó hét lên một câu.
Trần Thuận Niên cười híp mắt, lời nói ra lại không xuôi tai: “Khẩu phần lương thực bị dính mưa hết rồi, không ăn được.”
“Nếu muốn ăn gì đó cũng chỉ có thể nhanh chóng đào con đường này ra, đến quận phủ tiếp theo.” Trần Thuận Niên tiếp tục nói.
Tô Lệ Nương nghe thấy lời này thì gắt một câu: “Hèn hạ! Thì ra là đang chờ chúng ta ở chỗ này!”
Thảo nào ban đầu lúc mọi người từ chối giúp đỡ sửa đường Trần Thuận Niên lại không tức giận, hơn nữa luôn cười lạnh nhìn mọi người, ra là đang chuẩn bị tung chiêu lớn đây mà!
Dù sao chỉ khi mọi người cực đói mới biết kết cục của việc đắc tội với Trần Thuận Niên.
Đương nhiên, chút thủ đoạn này của Trần Thuận Niên hoàn toàn không ảnh hưởng tới Tiêu Vũ, bởi vì Tiêu Vũ đã móc chiếc nồi sắt lớn kia của mình ra, nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm ăn.
Củi khô này là hai vị nương nương dẫn theo đám nha hoàn nhặt lúc trời nắng, sau khi đặt lên xe ngựa phơi khô thì dùng vải dầu bọc lại.
Điều này khiến cho Tiêu Vũ rất hài lòng. Tuy rằng cơ thể hai vị nương nương này hơi yếu ớt một chút, nhưng về mặt tính cách thì lại cực kỳ cứng cỏi.
Trong hoàn cảnh như vậy điều bọn họ nghĩ không phải hối hận mà là nghĩ cách khiến cuộc sống trở nên thoải mái hơn một chút.
Đặt nồi sắt lên, Tiêu Vũ nấu hoành thánh ở bên trong. Lúc trở lại đã hơi lâu, không tiện lấy thêm đồ nóng hổi ra, nhưng hoành thánh đã gói sẵn này thì có thể lấy ra nấu.
“Các ngươi coi chừng nồi, ta đi tìm chút rau dại.” Tiêu Vũ cười nói.
Vì vậy Tiêu Vũ cao giọng kêu: “Tiền Xuyến Tử, ta muốn đi vệ sinh!”
Tiền Xuyên: “...”
Bệnh Công chúa của vị này lại tái phát rồi, người hoàng thất phân và nước tiểu đều nhiều như vậy sao?
Tiêu Vũ đi tới dưới một gốc cây thì ngồi xuống luôn.
Tiền Xuyên lại càng hoảng sợ, vẻ mặt hốt hoảng nói: “Công chúa điện hạ! Ta không làm vậy được, nam nữ thụ thụ bất thân, ta vẫn nên tránh ra trước thì hơn.”
Sắc mặt Tiêu Vũ tối sầm: “Ngươi nghĩ gì thế? Bổn Công chúa đang đào rau dại, ngươi qua đây giúp đi, lát nữa đợi cơm của ta nấu xong sẽ chia cho ngươi một chén.”
Tiền Xuyên nghe thấy thế lúc này mới thận trọng nhìn Tiêu Vũ. Chỉ thấy ngón tay như ngọc của Tiêu Vũ đã dính bùn mới, trên tay còn cầm mấy cọng rau dại màu xanh nhạt.
Tiền Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng...”
Tiêu Vũ trừng Tiền Xuyên, nàng dám đảm bảo nếu hắn ta mà nói tiếp thì sẽ không có quả ngon để ăn.
Tiền Xuyên không dám nói tiếp nhưng vẫn bổ sung một câu: “Ta còn chờ việc này xong xuôi, tích cóp tiền quay về thôn thành thân với Tiểu Phương đấy!”
Tiêu Vũ nhướng mày nhìn thoáng qua Tiền Xuyên: “Yêu rồi?”
Tiền Xuyên đỏ mặt: “Tiểu Phương là nữ nhi của lý trưởng thôn bọn ta, điều kiện gia đình tốt hơn ta rất nhiều, ta tới làm sai dịch là vì muốn kiếm nhiều tiền lấy Tiểu Phương.”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu, thảo nào Tiêu Vũ yêu tiền như vậy, thì ra là người có ước mơ. Mặc kệ ước mơ của Tiền Xuyên là gì, người có ước mơ đáng được tôn trọng.