.
Chương 94: Hướng Tới Ngày Mai Tốt Đẹp
Tiêu Vũ thấy Tiền Xuyên đã giúp mình đào rau dại thì tiếp tục cho hắn ta ăn bánh vẽ: “Ngươi đó, nếu không thì đừng đi theo làm việc cho Trần Thuận Niên nữa.”
“Ngươi cứ làm thuộc hạ của ta đi, đợi sau khi ta phục quốc sẽ phong ngươi làm quan, để ngươi làm Huyện lệnh của huyện các ngươi, thế nào?” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Tuy rằng hiện tại Tiền Xuyên cũng nghe nàng sai khiến, nhưng người dùng tiền mua được suy cho cùng cũng không phải người của nàng, nàng muốn phát triển Tiền Xuyên thành thuộc hạ trung thành của mình.
Tiền Xuyên nghe thấy lời này thì mặt mày biến sắc, hắn ta nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Công chúa cô nãi nãi của ta ơi, người nói lời này không sợ người khác nghe được hả?”
“Nếu truyền tới Thịnh Kinh, vị bên trên kia còn có thể tha cho người sao?” Tiền Xuyên rất lo lắng.
Tiêu Vũ thấy lúc này Tiền Xuyên đã bắt đầu suy nghĩ cho mình thì nở nụ cười: “Ngươi cũng không cần vội vàng trả lời ta, suy nghĩ cho cẩn thận.”
Tuy rằng Tiền Xuyên chưa cho Tiêu Vũ câu trả lời, nhưng Tiêu Vũ cảm giác được rõ ràng hắn ta ra sức làm việc hơn, thậm chí không nhắc tới việc kêu Tiêu Vũ trả tiền nữa.
Phải biết rằng lúc trước Tiêu Vũ làm gì cũng phải trả Tiền Xuyên một chút tiền trà nước!
Hai người mang theo rau dại trở về. Hoành thánh trong nồi đã nấu gần xong, rau dại vừa được bỏ vào trong nháy mắt đã nóng tới mềm nhũn. Thước Nhi dùng chén lớn đựng hoành thánh. Hoành thánh mới ra nồi rất nóng.
Thước Nhi bị bỏng tới ai ôi một tiếng, Quỷ Mặt Đen vội vàng xông tới: “Ta giúp ngươi nhé?”
Thước Nhi lập tức trợn mắt lườm hắn ta một cái!
“Không cần!” Nàng ấy dứt khoát từ chối.
Mọi người đưa mắt nhìn Quỷ Mặt Đen, chỉ thấy hắn ta lúng túng sờ mũi, sau đó dùng giọng nói hơi thô kệch nhưng không tính là khó nghe bảo: “Có việc gì cần thì cứ gọi ta!”
Không bao lâu sau, mỗi người cầm một chén hoành thánh nóng hổi, bên dưới là hoành thánh nhân thịt, bên trên đội mũ xanh nhỏ - rau tề thái dại.
Tiền Xuyên cũng bưng một chén hoành thánh, hắn ta cầm đôi đũa đơn giản làm từ cành cây, ngồi bên cạnh mấy người húp canh nóng trong chén.
Tiền Xuyên nhìn qua Tiêu Vũ và hai vị nương nương, chỉ thấy bọn họ ăn cơm cũng là không nhanh không chậm, khiến người ta có một loại cảm giác tao nhã không để ý vinh nhục.
Ngay cả tiểu nha hoàn Thước Nhi kia, trong từng cử chỉ đều để lộ ra giáo dục tốt đẹp. Đương nhiên, Tiêu Vũ vẫn có chút khác biệt so với những người khác, tuy rằng tao nhã nhưng có thêm một chút cảm giác nhanh nhẹn.
Trong lòng hắn ta không nhịn được nghĩ, nếu là ở trong hoàng cung, từng hành động cử chỉ của những quý nhân này trông sẽ như thế nào? Nhất định sẽ khiến người ta không rời mắt nổi nhỉ?
Tiêu Vũ ăn hoành thánh nóng hổi, nhưng những người khác lại không có cơm ăn. Đương nhiên cũng không phải là tất cả mọi người. Ví dụ như Tống Kim Ngọc kia, lúc này hắn ta ăn bốn mặn một canh, còn tốt hơn thức ăn của Tiêu Vũ.
Một nhóm người ăn ngon, một nhóm người chỉ có thể gặm lương khô nguội lạnh mua lúc trước, còn có một nhóm người đã hoàn toàn không có gì để ăn. Chia ra ba loại như vậy, lòng người cũng có sự thay đổi.
“Trần đại nhân, chuyện này không công bằng đúng không? Dựa vào đâu bọn ta chịu đói, bọn họ thì có thể dựng nồi nấu cơm?” Có người bất mãn nhìn Tiêu Vũ, ồn ào.
Không đợi Trần Thuận Niên lên tiếng, Tiêu Vũ đã hừ lạnh một tiếng: “Cũng đâu có ai không cho các ngươi mang nồi nấu cơm!”
“Chúng ta là phạm nhân lưu đày chứ không phải tử tù, đến chỗ lưu đày cũng phải mở ra cuộc sống mới, tự các ngươi không nghĩ cách được trải qua những ngày tốt lành, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản người khác hướng tới ngày mai tốt đẹp sao?” Tiêu Vũ hỏi ngược lại.
Tô Lệ Nương nhìn thoáng qua Tiêu Vũ. Nàng ấy vẫn luôn cảm thấy mình đã là loại chanh chua rồi, không ngờ rằng khi vị Trưởng Công chúa này châm biếm người khác còn hơn một bậc.
May mà lúc ở trong hoàng cung nàng ấy không đắc tội Tiêu Vũ.
“Ta mặc kệ, hôm nay đại gia ta muốn ăn hoành thánh đó! Không ăn được hoành thánh này, ai cũng đừng hòng được sống yên!” Người nọ đứng dậy đi nhanh về phía Tiêu Vũ, rất có chiều hướng không cho gã ta ăn, gã ta sẽ hất nồi.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng. Vẫn không biết nhớ lâu, cảm thấy bên mình nhiều nữ tử dễ bắt nạt, sao không tìm Tống Kim Ngọc kia đi?
Tiêu Vũ nghĩ vậy thì nhìn về hướng Tống Kim Ngọc. Lúc Tống Kim Ngọc ăn cơm thế mà có năm đại hán hộ vệ bao vây xung quanh.