.
Chương 924: Đi Nhà Xí Bị Tập Kích
Thẩm Hàn Thu thấy lời nói của mình không thể đả động Tiêu Vũ.
Cũng chỉ đành cùng Sở Duyên che chở Tiêu Vũ đuổi theo.
Nhưng đuổi theo được một đoạn, Tiêu Vũ lập tức phát hiện dấu vết đã biến mất từ lâu.
Bây giờ bóng tối mênh mông.
Tìm kiếm người trong biển rộng không dễ dàng, tìm người trong vùng rừng rậm này cũng không dễ dàng, đặc biệt là loại rừng rậm nguyên thủy xa lạ này.
Tiêu Vũ đành phải nói: “Chúng ta trở về trước đi, xem thử trong doanh địa, cuối cùng là ai mất tích.”
Bây giờ bọn họ vẫn chưa biết là ai mất tích!
Sau khi trở về, bắt đầu kiểm kê nhân số.
Tìm tới tìm lui, Tiểu Lâm Tử mở miệng: “Bẩm báo Công chúa, không thấy Hắc Phong Thống lĩnh!”
“Lần cuối cùng nhìn thấy hắn ta là lúc nào?” Tiêu Vũ hỏi.
Tiểu Lâm Tử nói: “Hắn ta nói mình ra ngoài đi nhà xí.”
Tiêu Vũ: “Vậy đúng rồi, người mất tích là Hắc Phong.”
Tô Lệ Nương cũng rất căng thẳng: “Chúng ta phải làm thế nào?”
Chẳng ai ngờ được rằng, mới buổi tối đầu tiên lên đất liền lục địa mới đã xảy ra chuyện.
Vốn tưởng rằng lần này là đến để dạo chơi, không ngờ rằng vẫn gặp phải nguy hiểm. Tất nhiên Tô Lệ Nương không sợ, nàng ấy cảm thấy mình chưa chết theo tiên hoàng, còn có thể nhìn thấy được trời đất bao la như vậy đã không lỗ rồi.
Nhưng...
Là người âm thầm đánh lén? Hay là thứ gì đó khác?
Tiêu Vũ thật sự không ngờ rằng.
Mình am hiểu giả thần giả quỷ nhất, bây giờ lại bị người ta giả thần giả quỷ rồi!
Đây đúng là báo ứng mà!
Tiêu Vũ cười lạnh: “Tưởng là che giấu tung tích thì ta sẽ không tìm được sao?”
“Lấy quần áo của Hắc Phong ra, cái loại chưa giặt ấy.” Tiêu Vũ căn dặn.
Tiểu Lâm Tử lập tức lấy quần áo thối của Hắc Phong tới.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua, sau đó thả báo đen ra.
Như vậy còn chưa đủ.
Trong mắt của mọi người.
Đầu tiên Tiêu Vũ thả báo đen, sau đó thả hổ Đông Bắc, kế tiếp lại thả hồ ly và khỉ thân hình nhỏ xinh.
Tiêu Vũ chỉ vào báo đen: “Ngửi thử đi, xem xem có thể theo mùi vị tìm được người hay không.”
“Có được không vậy? Không vậy nói là khứu giác của chó tốt hơn sao?” Phong Hải chủ vẫn nghi ngờ chất vấn.
Ở xã hội hiện đại, không ai có thể dùng mèo để tìm kiếm cứu hộ mà!
Mặc dù báo đen và hổ Đông Bắc không phải mèo, nhưng cũng là động vật họ mèo!
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ tới sói xám đã bị mình quên đi thật lâu.
Suy nghĩ của nàng xoay chuyển một cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện hai con sói vô cùng oai phong.
“Chó thì ta không có, con này có được không?” Tiêu Vũ hỏi.
Phong Hải chủ nuốt một ngụm nước bọt, không phản bác được: “Được, thật đúng là quá được rồi.”
Lúc trước hắn ta đã biết Công chúa lợi hại, nhưng không ngờ rằng cái kim đăng kia của Công chúa quả thật có thể sánh với balo trong trò chơi! Thật sự là cái gì cũng có thể chứa được!
“Bây giờ đi tìm kiếm cứu người? Hay là chờ tới hừng đông?” Có người hỏi.
Tiểu Lâm Tử lập tức nói: “Liệu Hắc Thống lĩnh có gặp nguy hiểm hay không?”
Trong lòng Tiêu Vũ cũng rối tung lên, nàng rất muốn đi tìm ngay bây giờ, nhưng nhìn dáng vẻ mọi người thì lại có chút bận tâm. Đêm đã khuya, tinh thần sức lực của mọi người đều không tốt lắm, đuổi theo như vậy, rất dễ trúng mai phục.
Nhưng... không đuổi theo?
Người trong bóng tối kia đã có thể bắt Hắc Phong đi ở gần doanh địa.
Cho thấy người đó đã nhìn chằm chằm vào doanh địa của bọn họ rồi.
Cho nên vẫn phải đuổi theo!
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút.
Nàng lấy nước linh tuyền ra: “Mọi người uống một ít nước nâng cao tinh thần đi!”
Mọi người uống nước linh tuyền, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, sau đó dưới sự dẫn dắt của Tiêu Vũ đi sâu vào trong rừng rậm.
Lúc này Tiêu Vũ đã hiểu đây không phải rừng rậm nguyên thủy bình thường, mà là rừng mưa nhiệt đới.
Môi trường thế này vẫn có sự khác biệt rất lớn với rừng rậm ở phương Bắc.
Thỉnh thoảng còn đụng phải dòng sông và đầm lầy.
Báo đen và sói xám mang theo bọn họ đi tới đi lui ở đây.
Cho đến khi... trời đã sáng.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm mới nhíu mày: “Sao ta lại cảm thấy hình như chúng ta đang đi vòng tròn vậy?”
Tiêu Vũ nhìn dấu chân lộn xộn dưới đất, lúc này mới ý thức được một đêm này bọn họ thật sự đi vòng tròn!
Lúc này mọi người đã không đi nổi nữa.
Rất mệt mỏi, Tiêu Vũ hết cách, chỉ có thể để mọi người nghỉ ngơi.