.
Chương 925: Chổi Lông Gà
Phong Hải chủ nhìn vòng tuổi của cây.
“Ngươi làm gì vậy?” Tiêu Vũ hỏi.
“Ta muốn phân biệt phương hướng một chút.”
Tiêu Vũ dứt khoát lấy la bàn ra: “Cho ngươi cái này.”
Phong Hải chủ: “Ngươi không biết, có đôi khi từ trường thay đổi cũng sẽ ảnh hưởng tới độ chính xác của la bàn, vòng tuổi này sinh trưởng dựa vào phương hướng của mặt trời, nhất định sẽ không sai.”
Thấy Phong Hải chủ vẫn còn chém cây.
Tiêu Vũ nói: “Vậy ngươi tiếp tục đi.”
Phong Hải chủ lại ngẩng đầu lên: “Nhất định là những người kia dùng thủ đoạn gì đó quấy nhiễu khứu giác của động vật khác, nhưng bây giờ như vậy... phải làm sao?”
Tiểu Lâm Tử đã muốn khóc thành tiếng.
Tiêu Vũ an ủi: “ Tiểu Lâm Tử à, trại chủ nhà ngươi không sao đâu, tồn tại trong bóng tối kia không giết người ở đây luôn, cũng không có vết máu đã cho thấy không phải muốn hắn ta chết.”
Tiểu Lâm Tử chỉ có thể thả lỏng trước, lựa chọn tin tưởng Tiêu Vũ.
Nhất định Công chúa sẽ có cách!
Trên thực tế, Tiêu Vũ... cũng không có biện pháp gì hay.
Hiện tại chỉ có thể áp dụng lần lượt những biện pháp có thể nghĩ ra!
Tiêu Vũ thả máy bay không người lái ra, mở hình thức vô tuyến điện, bắt đầu điều tra.
Tiêu Vũ đã sớm cải tạo máy bay không người lái, bây giờ cũng làm một cái trạm cơ sở nhỏ đơn giản, vì vậy truyền tín hiệu ở cự ly ngắn không thành vấn đề.
Chỉ có điều không thể quá xa
Máy bay không người lái này bay lên không, quan sát từ trên không trung sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc.
Tiêu Vũ đã phát hiện mục tiêu: “Bên kia có khói bếp!”
“Có khói bếp chính là có người, không phải là thứ gì kỳ quái.” Phong Hải chủ mở miệng.
Ngụy Ngọc Lâm kéo tay Tiêu Vũ: “A Vũ, nàng đứng phía sau ta.”
Mặc dù Tiêu Vũ can đảm không sợ hãi, không sợ gì hết, nhưng bây giờ được người khác bảo vệ, tâm trạng cũng rất khác biệt.
Mọi người một đường lao nhanh.
Tô Lệ Nương cơ thể mềm yếu, tối hôm qua luôn không tụt lại phía sau, nhưng hôm nay cũng có chút không chịu nổi nữa rồi.
Võ Vương dứt khoát đi tới cõng Tô Lệ Nương lên.
“Ngươi làm gì vậy?” Tô Lệ Nương vội vàng nói.
“Nhỏ tiếng một chút, đừng để người xấu nghe thấy!”
“Chúng ta sốt ruột đi cứu Hắc Phong! Nếu ngươi tụt lại phía sau rất nguy hiểm! Ngươi cũng không muốn chậm trễ thời gian cứu Hắc Phong đúng không?”
Mọi người một đường đuổi tới phía trước.
Cuối cùng tìm được người ở gần đống lửa đằng kia.
Chỗ này có một hồ nước nhỏ.
Hắc Phong đã bị treo trên một cái lồng trên cây.
Lúc này Hắc Phong đang khóc không ra nước mắt nhìn Chổi Lông Gà nhóm lửa bên dưới.
Đúng vậy, Hắc Phong đã đặt biệt danh cho người cưỡng ép mình, gọi là Chổi Lông Gà.
Bởi vì trên đầu những người này cắm rất nhiều lông vũ để trang trí.
Thế nên đêm qua hắn ta vừa quay đầu lại.
Đã thấy rất nhiều lông gà.
Đêm qua linh hồn nhỏ bé của hắn ta cũng bị dọa tới bay đi mất, bây giờ thì sao?
Bây giờ càng mất hồn hơn!
Những người kia đang nhóm lửa, không phải là bộ tộc ăn thịt người chứ?
Dựa vào kiến thức của hắn ta đương nhiên không biết bộ tộc ăn thịt người. Chuyện này là lúc Phong Hải chủ rảnh rỗi nói với mọi người.
Trong trò chơi của Phong Hải chủ có tồn tại loại NPC này.
Hiệu ứng kinh dị kia được khuếch đại phải nói là xuất sắc.
Trong nháy mắt nhìn thấy Hắc Phong, Tiêu Vũ đã không muốn quan sát nữa.
Cứu người ra trước, những việc khác nói sau!
Đám người Tiêu Vũ xông về phía trước: “Hắc Phong!”
Hắc Phong không trả lời bọn họ.
Điều này khiến Tiêu Vũ cảm thấy rất kỳ lạ: “Chết chưa? Chưa chết thì chít một tiếng!”
“Chít chít chít!” Hắc Phong phát ra âm thanh kỳ lạ, đây là do miệng người ta bịt lại.
Mọi người xông lên phía trước.
Ngay sau đó, vèo vèo!
Âm thanh mấy sợi dây thừng xé rách không khí vang lên.
Có mấy người đã trúng bẫy, bị treo lên không trung.
Tiêu Vũ không bị treo ngược lên, mà là bị người ta nhốt vào lồng chung với Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ trầm mặc.
Cả ngày bắn nhạn.
Xem như hôm nay đã bị nhạn mổ vào mắt rồi.
Tiêu Vũ cũng không ngờ rằng mình vậy mà lại có một ngày trúng bẫy của người khác.
Lúc này cuối cùng Hắc Phong cũng đã phun được thứ nhét trong miệng mình ra: “Ý của ta là, không được qua đây.”
Tiểu Lâm Tử nhìn thấy Hắc Phong bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng... hắn ta lại cảm thấy, hình như cũng không đáng vui mừng như vậy, vì vậy lập tức nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm đưa tay tới giúp Tiêu Vũ phủi bụi đất và vụn lá cây dính trên người: “Nàng không sao chứ?”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Không sao.”
Lúc này những người còn lại không dính bẫy muốn tới cởi trói cho mọi người.
Nhưng cũng vào lúc này, có người kêu lên: “Không xong rồi! Mấy cái bẫy này có độc! Ta cảm thấy cơ thể tê dại!”