Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 932 - Chương 932: Nàng Không Sao Chứ

. Chương 932: Nàng Không Sao Chứ
Lần này trái cây kia không có ảnh hưởng gì mãnh liệt tới nàng.

Có thể là do nàng đã chuẩn bị kỹ càng, mang mặt nạ phòng độc, cũng có thể là do cơ thể đã có kháng thể.

Hiện tại Tiêu Vũ nhìn chằm chằm vào Ngụy Ngọc Lâm, hi vọng Ngụy Ngọc Lâm có thể tỉnh lại.

Quả thật Ngụy Ngọc Lâm đã từ từ mở mắt.

Vừa mở mắt ra một cái, Ngụy Ngọc Lâm lập tức phát hiện mình đang ở trong một gian nhà lá.

Bày biện trong phòng cũ kỹ.

Tiêu Vũ ở ngay bên cạnh.

Trong ánh mắt của hắn có một chút mờ mịt, trừ điều đó ra... hắn cảm thấy mình miệng đắng lưỡi khô.

Mắt thấy Ngụy Ngọc Lâm đã tỉnh lại.

Tiêu Vũ biết Ngụy Ngọc Lâm đã không sao nữa rồi.

Nhưng hiện tại vấn đề nghiêm trọng hơn đã xuất hiện.

Ngụy Ngọc Lâm như vậy, thả Ngụy Ngọc Lâm ra sao? Vậy lỡ như bắt nạt cô nương nhà ai thì làm sao đây?

Chẳng phải là phải ở rể cho Chổi Lông Gà hả?

Nghĩ vậy, Tiêu Vũ rùng mình một cái.

Cuối cùng Tiêu Vũ lấy dây thừng ra, trói Ngụy Ngọc Lâm vào cột giường.

Giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm khàn khàn: “A Vũ, ta đang nằm mơ sao?”

Tiêu Vũ nghiêm túc trả lời: “Đúng, vẫn đang nằm mơ!”

Ngụy Ngọc Lâm yên tâm rồi, nếu là đang nằm mơ, vậy thì hắn có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn làm.

Trong cuộc sống hàng ngày bản thân hắn luôn kiềm chế, nhưng trong mộng luôn có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Ngụy Ngọc Lâm nhìn sợi dây trên người mình, dùng mánh khóe thoát ra.

Sau đó, Ngụy Ngọc Lâm lập tức tóm lấy tay của Tiêu Vũ.

“A Vũ, ta rất nhớ nàng.” Ngụy Ngọc Lâm thấp giọng nói.

“A Vũ, đừng đi, ở bên ta được không?”

Nói xong tay của Ngụy Ngọc Lâm đã đè Tiêu Vũ rồi.

Tiêu Vũ thật sự không ngờ rằng bản thân vậy mà sơ suất, rõ ràng đã trói Ngụy Ngọc Lâm lại rồi, bây giờ còn để cho Ngụy Ngọc Lâm khống chế ngược lại.

Như vậy vấn đề đến rồi, làm sao bây giờ?

Đương nhiên là Tiêu Vũ muốn phản kháng rồi.

Nhưng chẳng hiểu sao lúc này Tiêu Vũ vậy mà cảm thấy trên người của Ngụy Ngọc Lâm có một thứ hấp dẫn mình một cách khó hiểu, khiến cho nàng không nhịn được muốn thân thiết, cả người đều có chút ngẩn ngơ.

Một giấc mộng.

Một cảnh xuân.

Trong không gian rơi mưa phùn mờ mịt.

Tiếng mưa rơi lên mặt hồ, không ngừng tạo ra gợn sóng.

Lúc Ngụy Ngọc Lâm tỉnh lại phát hiện mình đang ở trên một mảnh đất trống, Tiêu Vũ thì đang ngồi bên cạnh hắn

“A Vũ?” Ngụy Ngọc Lâm rất căng thẳng.

“Nàng không sao chứ?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.

Tiêu Vũ tò mò hỏi: “Ta có thể làm sao được?”

Ngụy Ngọc Lâm nhìn tay mình, vết thương trên tay không lớn, nhưng quả thật là có miệng vết thương.

“Ta bị rắn độc cắn, nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.

Tiêu Vũ lập tức trả lời: “Ngươi trúng độc ngủ thiếp đi.”

Ngụy Ngọc Lâm chần chờ nhìn Tiêu Vũ.

Chỉ thấy sắc mặt của Tiêu Vũ như bình thường, cứ như thật sự chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Điều này khiến cho Ngụy Ngọc Lâm không nhịn được nhíu mày, không ngừng ấn mi tâm của mình.

Tiêu Vũ tò mò hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Ngụy Ngọc Lâm mở miệng: “Tiêu Vũ, giữa chúng ta, thật sự không xảy ra chuyện gì khác sao?”

Tiêu Vũ mở miệng: “Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Nơi này rừng núi hoang vắng, Ngụy Ngọc Lâm, có phải ngươi mơ thấy cái gì không nên rồi không?”

Nói đến đây, Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng: “Lúc ngươi trúng độc, ngoài miệng luôn gọi tên của ta.”

Thấy Tiêu Vũ tùy tiện nhắc tới chuyện này như vậy.

Ngụy Ngọc Lâm lập tức đè cảm giác chân thật trong lòng kia xuống.

Có lẽ thật sự là một giấc mộng.

Trong rất nhiều núi rừng đều có khí độc, sau khi trúng độc sẽ tinh thần không tỉnh táo, hơn nữa... vừa rồi hắn còn trúng độc rắn, có lẽ là mất hồn nên mới mơ thấy những chuyện kia.

Chỉ có điều sau khi đã mơ giấc mơ này.

Lúc Ngụy Ngọc Lâm lại nhìn Tiêu Vũ trước mắt có một loại cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

“Công chúa! Thái tử điện hạ!” Từ xa truyền tới giọng nói tìm người.

Tiêu Vũ vội vàng kêu lên: “Bọn ta ở đây!”

Trong lúc nói chuyện, hai người Hắc Phong và Thiết Sơn đã tới.

“Hai người đi đâu vậy? Dọa chết thuộc hạ rồi!” Thiết Sơn mặt mày quan tâm nói.

Hắc Phong cũng vội vàng tỏ vẻ: “Công chúa, thuộc hạ cũng rất lo lắng cho người.”

Thấy mấy nốt muỗi cắn trên mặt của Hắc Phong, còn chưa khỏi hẳn đã bị muỗi đốt tiếp, Tiêu Vũ cảm thấy có chút buồn cười...

Nhưng... cũng không chỉ cười thôi.
Bình Luận (0)
Comment