Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 931 - Chương 931: Một Giấc Mộng

. Chương 931: Một Giấc Mộng
Vị nữ thần tiên này thích một vài quả dại kỳ lạ.

Thế nên chỉ cần là quả dại ăn được, bọn họ đều lấy cho Tiêu Vũ một ít.

Vật tư trong không gian của Tiêu Vũ lại phong phú rồi.

Lần này có thêm một số loại quả hạch nhiệt đới như hạt điều, hạt mắc ca vân vân.

Còn có một số loại hoa quả không phổ biến lắm, cho dù là kiếp trước Tiêu Vũ cũng chưa từng nhìn thấy.

Thu hoạch duy nhất.

Có lẽ chính là chuối tiêu.

Không biết vì sao quốc gia Đại Ninh này vẫn có chỗ khác biệt với quốc gia của Tiêu Vũ ở kiếp trước, đó chính là không có chuối tiêu.

Không ngờ rằng, trong rừng mưa này lại có.

Cho nên hiện tại trong không gian của Tiêu Vũ đã trồng một vùng cây chuối tiêu.

Cuộc sống trong rừng mưa không có gì ngoài rắn rết côn trùng rất đáng ghét, nhưng vẫn rất thú vị.

Mặc dù Tiêu Vũ... thường xuyên thích thu một số đồ vô dụng vào trong không gian, nàng làm như vậy là để thuận tiện về sau.

Cũng cố gắng làm phong phú giống loài.

Nhưng Tiêu Vũ từ chối loài rắn xuất hiện trong không gian của mình!

Nàng thật sự rất ghét những côn trùng và động vật không có chân hoặc là có quá nhiều chân.

Lúc này Ngụy Ngọc Lâm đang đi dạo trong rừng mưa với Tiêu Vũ.

Ngụy Ngọc Lâm cũng chưa từng nghĩ tới bản thân vậy mà có thể đi theo Tiêu Vũ, mở mang tầm mắt về thế giới rộng lớn bao la như vậy.

Những thổ dân kia gọi Tiêu Vũ là nữ thần tiên.

Bây giờ nhìn Tiêu Vũ như vậy... Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy, có lẽ Tiêu Vũ thật sự là tiên nữ.

Không phải tiên nữ thì sao có thể làm được những điều này chứ?

Hắn có tài đức gì nhận được sự yêu mến của tiên nữ.

Tiêu Vũ chỉ vào một gốc cây cao vút trong mây nói: “Dẫn ta lên.”

Ngụy Ngọc Lâm mang theo Tiêu Vũ, nhảy mấy cái đã lên đến ngọn cây.

Hai người ngồi trên chạc cây trên ngọn cây.

Không biết cái cây này đã bao nhiêu tuổi rồi, cành lá vững chắc, Tiêu Vũ cũng không lo sẽ bị ngã xuống.

Nhìn ra xa là một màu xanh biếc, rừng rậm biển cả vô biên vô tận.

Trên trời còn treo ráng chiều màu đỏ nhạt.

Lúc gió thổi tới lại có một cảm giác lành lạnh.

Điều này khiến cho Tiêu Vũ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Nhưng sự mãn nguyện này... không duy trì được lâu.

Sợ cái gì thì cái đó sẽ tới.

Tiêu Vũ nhìn thấy một con rắn độc đầu tam giác đã nhắm ngay chính mình.

Trong nháy mắt Tiêu Vũ nhìn thấy con rắn độc này thì cả người đã dựng hết lông lên rồi.

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là thu con rắn độc này vào trong không gian trước, sau đó lại vứt ra.

Ai ngờ có lẽ là vì quá căng thẳng, Tiêu Vũ vậy mà không thể nào sử dụng không gian một cách bình thường được.

Đây đúng là nhà dột còn gặp mưa mà!

Nếu thật sự bị thứ này cắn một cái, Tiêu Vũ cảm thấy có lẽ cuộc sống muôn màu muôn vẻ lại rực rỡ của mình phải kết thúc sớm.

Ngụy Ngọc Lâm thấp giọng nói: “Đừng sợ.”

Rắn độc vốn đã muốn tấn công, lúc này nó dứt khoát xông tới.

Ngụy Ngọc Lâm vươn cánh tay ra đỡ.

Ngay sau đó

Ngụy Ngọc Lâm vẩy tay một cái, sau đó ôm Tiêu Vũ, từ trên cây bay xuống.

Con rắn độc kia cũng bộp một tiếng rơi bên cạnh.

Lúc này con rắn độc kia vốn dĩ chưa hề hết hi vọng, lại xông tới cắn Tiêu Vũ lần nữa.

Tiêu Vũ cũng bình tĩnh lại, cuối cùng cũng liên hệ được với không gian, một cái nồi sắt giáng xuống, đập ngay con rắn độc kia.

Rắn độc đấu đá lung tung va chạm bên trong nồi sắt.

Mặt mày Ngụy Ngọc Lâm đã xanh đen, hắn ngã xuống.

Tiêu Vũ đưa Ngụy Ngọc Lâm vào trong không gian của mình, dứt khoát để hắn ngâm vào trong nước linh tuyền.

Nàng phải cứu Ngụy Ngọc Lâm!

Nàng cũng không biết độc của con rắn độc này có giải được không.

Nước linh tuyền trong không gian không gì không làm được, nhưng rắn độc tấn công vào máu, không dễ giải như vậy...

Ngụy Ngọc Lâm đã hôn mê.

Lúc này Tiêu Vũ không phát hiện trên cái cây trên hòn đảo giữa hồ kia của mình lại có một trái chín.

Chờ đến khi Tiêu Vũ ngửi được mùi trái cây.

Nàng mới nhớ ra trong không gian của bản thân còn có trái cây thần kỳ này.

Nếu không phải lúc trước nhìn thấy quả này có thể làm tăng sức mạnh sinh mệnh, Tiêu Vũ thậm chí muốn đào cái cây xui xẻo này lên!

Hiện tại... Tiêu Vũ không chút nghĩ ngợi, dứt khoát đút quả này cho Ngụy Ngọc Lâm.

Hình như quả này có một loại hấp dẫn khó hiểu đối với con người.

Ngụy Ngọc Lâm đã hôn mê vẫn dùng động tác bản năng ăn trái cây.

Tiêu Vũ lòng nóng như lửa đốt.
Bình Luận (0)
Comment