.
Chương 949: Vẫn Còn Bảo Vệ Kẻ Không Muốn Chịu Trách Nhiệm Này
Tiêu Dục nhìn về phía Tiêu Vũ: “A Vũ, ngươi thấy chưa, Thái tử Ngụy quốc này chính là một kẻ nói năng ngọt xớt như vậy!”
“Lúc trước ta còn muốn làm chủ cho ngươi, để ngươi gả cho hắn, bây giờ xem ra... là hắn không xứng!” Tiêu Dục nói tiếp.
Ngụy Ngọc Lâm: “...”
Trời đất chứng giám.
Hắn thật sự không có nói năng ngọt xớt.
Từng câu hắn nói đều là lời thật lòng.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Ca ca, ngươi đừng trách hắn, chuyện giữa hai người bọn ta, là lỗi của ta.”
“Ngươi xem ngươi đi! Vẫn còn bảo vệ kẻ không muốn chịu trách nhiệm này!” Tiêu Dục càng tức giận hơn.
Tiêu Vũ nhìn Tô Lệ Nương xin giúp đỡ.
Tô Lệ Nương đành phải mở miệng: “Nhiếp chính vương, ngươi cảm thấy có một loại khả năng, không phải Ngụy Thái tử không muốn chịu trách nhiệm, là A Vũ không muốn chịu trách nhiệm hay không?”
“Cái gì?” Tiêu Dục hỏi.
Tô Lệ Nương ho nhẹ một tiếng: “Là A Vũ, vì không muốn gả cho người ta nên mang bụng bầu bỏ chạy.”
“Ngụy Thái tử rất tốt.” Tô Lệ Nương bổ sung.
“Rất tốt thì có thể làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này với muội muội ta, khiến muội ta có thai sao?” Tiêu Dục càng tức giận hơn.
Tiêu Vũ mím môi: “Liệu có một loại khả năng là Ngụy Ngọc Lâm bị ép buộc hay không?”
Tiêu Dục nghe xong lời này cả người đều không ổn.
“Có thật không?” Tiêu Dục hỏi.
Tiêu Vũ: “Thật.”
“Ta đang hỏi Ngụy Ngọc Lâm!” Tiêu Dục nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Mặc kệ sự việc thế nào đều là ta có lỗi với A Vũ.”
Thái độ của tên Ngụy Ngọc Lâm này tốt đến mức khiến Tiêu Dục không bới móc được thiếu sót nào, lúc này Tiêu Dục trái lại có chút lúng túng. Nếu lời A Vũ nói vừa rồi là thật, vậy Ngụy Ngọc Lâm còn là nạn nhân?
Tiêu Dục nhìn thấy mặt Ngụy Ngọc Lâm xanh xanh tím tím thì có chút chột dạ.
Có phải hắn ta ra tay quá nặng rồi không?
“A Vũ, sao ngươi có thể càn quấy như vậy!” Tiêu Dục không biết nên nói gì cho phải.
Tiêu Vũ đứng dậy: “Ca ca, ngươi ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Ngươi tự ngồi ở đây đi!” Tiêu Dục vẫn rất đau lòng Tiêu Dục, sao nỡ để Tiêu Vũ nhường chỗ cho mình.
Lần này vốn dĩ hắn ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm chủ cho Tiêu Vũ.
Không ngờ rằng... Tiêu Vũ mới là người không có lương tâm kia.
Tiêu Dục nhìn Tiêu Vũ trước mắt, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Muội muội nhà ai càn quấy như vậy chứ!
Tiêu Dục hỏi: “Vậy bây giờ ngươi định làm thế nào?”
Vẻ mặt Tiêu Vũ mờ mịt: “Làm thế nào cái gì? Hài tử của ta cũng đã có rồi, đương nhiên là sinh ra.”
Tiêu Dục nhíu mày: “Ngươi không định thành thân với Ngụy Ngọc Lâm sao?”
Ngụy Ngọc Lâm lập tức mong đợi nhìn Tiêu Dục, vẻ mặt hi vọng Tiêu Dục làm chủ cho mình.
Nhìn dáng vẻ nhóc đáng thương này của Ngụy Ngọc Lâm, xem như Tiêu Dục đã hoàn toàn tin là muội muội không đứng đắn không đáng tin này của mình bắt nạt người ta.
Tiêu Vũ bị hỏi khó.
“Ca ca, ngươi xem thành thân có chỗ nào tốt chứ?” Tiêu Vũ hỏi.
Tiêu Dục mở miệng: “Đương nhiên là có chỗ tốt! Thành thân chính là bên cạnh sẽ có một người biết nóng biết lạnh, cùng ngươi xây dựng gia đình, là một chuyện hạnh phúc!”
“Ồ, không đúng, lời này không thể hỏi ngươi, phải hỏi... Tô nương nương, ngươi cảm thấy chuyện thành thân này có tốt không?” Tiêu Vũ hỏi.
Tô Lệ Nương suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có gì tốt.”
“Phải dỗ dành bệ hạ vui vẻ, phải giao thiệp với hậu cung phi tần... Sau khi vong quốc... xui xẻo cũng là yêu phi họa quốc như ta.” Tô Lệ Nương khẽ hừ một tiếng.
“Có điều... cũng không có gì có thể so sánh, phụ hoàng ngươi là một người không đứng đắn, nhưng Ngụy Ngọc Lâm là người tốt.” Tô Lệ Nương nói một câu công bằng cho Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức hành lễ với Tô Lệ Nương.
Có thể thấy Ngụy Ngọc Lâm vẫn rất cảm động.
Tiêu Vũ đưa mắt nhìn một phụ nhân làm việc vặt đang làm việc ở bên cạnh, mở miệng gọi: “Ngươi.”
Phụ nhân kia vội vàng đi tới: “Công chúa, người gọi ta à?”
“Đúng, chính là ngươi, ngươi nói thử xem thành thân có chỗ nào tốt, lại có chỗ nào xấu.” Tiêu Vũ hỏi.
Phụ nhân kia mở miệng: “Chỗ tốt... trong chốc lát ta không nghĩ ra, nhưng chỗ xấu, ta có thể nghĩ ra rất nhiều.”
Tiêu Vũ: “Thấy chưa, hôn nhân chính là mộ phần của tình yêu, thành thân chính là khởi đầu bi kịch.”
Tiêu Dục không thể nhịn được nữa, hắn ta thật sự không biết muội muội nhà mình nghe được những lời nói lệch lạc này ở đâu.