.
Chương 950: Đương Nhiên Là Sinh Ra
Tiêu Dục xoa thái dương, bắt chước giọng điệu của Tiêu Vũ nói: “Liệu có một loại khả năng là thành thân đối với ngươi chỉ có lợi, với Ngụy Ngọc Lâm trái lại không tốt lắm hay không?”
Thái độ của Tiêu Vũ kiên định: “Cho dù nói bao nhiêu cũng chỉ có một kết luận, đó chính là ta không muốn thành thân!”
Tiêu Vũ nói xong thì bày vẻ mặt vò mẻ chẳng sợ nứt.
Ai thích làm gì thì làm, dù sao bản thân ta cũng bất động.
Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ như vậy thì mềm lòng đầu tiên: “Mặc kệ giữa ta và A Vũ có danh phận hay không, ta cũng sẽ không phụ nàng.”
Tiêu Vũ liếc nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Nói như ngươi mới đúng.”
Hai người Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm đơn giản đạt thành nhận thức chung... Tiêu Dục cũng không có cách nào.
Tiêu Dục hỏi: “Chừng nào sinh?”
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút: “Từ hôm nay đến một tháng sau đều có thể.”
“Lấy tên chưa?” Tiêu Dục hỏi.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút: “Vẫn chưa.”
“Đứa đầu tiên ra đời...” Tiêu Vũ nhìn thoáng qua Ngụy Ngọc Lâm.
“Họ Ngụy đi.” Tiêu Vũ xem như lương tâm trỗi dậy, nói một câu như vậy.
Ngụy Ngọc Lâm này cũng thật không dễ dàng, chính mình cặn bã với hắn không muốn chịu trách nhiệm, nhưng đối với mình hắn vẫn sơ tâm không thay đổi.
Điều này khiến cho Tiêu Vũ cảm thấy có thể xem xét cảm giác trong lòng Ngụy Ngọc Lâm một chút.
“Đứa thứ hai thì họ Tiêu.” Tiêu Vũ bổ sung.
Tiêu Dục sửng sốt một chút, không dám tin nhìn Tiêu Vũ.
Không định thành thân còn muốn sinh đứa thứ hai? Muội muội muốn lên trời rồi sao?
Tha thứ cho Tiêu Dục, Tiêu Dục là một cổ nhân sinh ra lớn lên ở đây, theo Tiêu Dục thấy, hôn nhân là một loại đảm bảo với nữ tử, muội muội nhà mình đã rất càn quấy rồi, hắn ta lo còn càn quấy tiếp, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là muội muội.
“Cho nên, ngươi còn muốn đứa thứ hai sao?” Tiêu Dục hỏi.
Tiêu Vũ đang định mở miệng.
Nhưng bụng đột nhiên đau nhói.
Sắc mặt Tô Lệ Nương hơi thay đổi một chút, lập tức nói: “Người đâu! Mau tới đây!”
Ngụy Ngọc Lâm lập tức gọi bà đỡ tới đây đỡ đẻ cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ sắp sinh chuyện lớn như vậy, đương nhiên Ngụy Ngọc Lâm không thể không chuẩn bị trước.
Ngụy Ngọc Lâm ôm vào trong phòng, bà đỡ cũng lập tức chạy tới.
Ngụy Ngọc Lâm còn muốn ở bên trong, nhưng bị người ta vô tình đuổi ra.
Đầu tiên Tiêu Vũ cảm thấy đau đớn từng cơn sống không bằng chết, sau đó không biết qua bao lâu...
Một tiếng khóc nỉ non vang lên.
“Chúc mừng điện hạ, Công chúa sinh một Tiểu Hoàng tôn!” Bà đỡ ôm hài tử đi ra.
Dựa theo Ngụy quốc mà nói, đây thật sự là Tiểu Hoàng tôn của Ngụy quốc.
Tiêu Dục biết muội muội sinh con thuận lợi, đang định thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng lại truyền tới một tiếng khóc nỉ non.
Tiêu Dục vô cùng hoảng sợ.
Vạn Hổ đứng một bên nhắc nhở: “Nhiếp chính vương, có lẽ ngài vẫn chưa biết, Công chúa mang thai hai đứa.”
Lúc Vạn Hổ nói lời này còn đưa tay ra hiệu.
“Chúc mừng có được Tiểu Quận chúa!” Trong phòng lại truyền tới giọng nói báo tin vui.
“A Vũ thì sao? Bây giờ A Vũ thế nào rồi?” Hai người Ngụy Ngọc Lâm và Tiêu Dục nóng nảy hỏi.
“Công chúa không sao, chỉ là quá mệt, đã ngủ rồi.” Thước Nhi từ bên trong đi ra, nói một câu.
Nàng ấy thật sự cảm thấy rất may mắn, lần này mình chạy tới có thể bắt kịp Công chúa sinh con.
Nếu không thì... nàng ấy phải bỏ lỡ thời điểm Công chúa cần mình nhất, sẽ rất áy náy.
Tiêu Vũ sinh con xong, tất nhiên vô cùng suy yếu.
Chờ thu dọn xong, lúc mọi người vào thăm Tiêu Vũ.
Sắc mặt Tiêu Vũ tái nhợt, ngoài miệng còn mắng mỏ: “Sau này lão tử không bao giờ sinh con nữa! Ai kêu ta sinh con, ta giết chết kẻ đó!”
Ngụy Ngọc Lâm nắm tay Tiêu Vũ, hốc mắt đỏ lên: “A Vũ.”
“Ngụy Ngọc Lâm! Người sinh con là ta! Ngươi đỏ mắt cái gì? Ngươi đừng nói với ta ngươi muốn khóc!”
Tiêu Vũ rất tức giận.
Ngụy Ngọc Lâm thấp giọng nói: “Ta đau lòng cho nàng.”
Tất nhiên không phải là vì hắn sợ hãi, mà là vì nhìn thấy Tiêu Vũ như vậy, rất tự trách mà thôi.
Vốn dĩ Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm không vừa mắt.
Bây giờ nhìn Ngụy Ngọc Lâm, càng không vừa mắt!
Lúc này mặc kệ Tiêu Vũ nói cái gì, Ngụy Ngọc Lâm cũng thuận theo hết: “Được rồi, A Vũ, nàng nghỉ ngơi một chút trước đã, chờ nàng dưỡng xong cơ thể, đừng nói mắng ta, cho dù đánh ta, ta cũng bằng lòng.”
Thái độ của Ngụy Ngọc Lâm quá tốt.
Khiến ngọn lửa không tên của Tiêu Vũ chẳng hiểu sao nhỏ đi vài phần.